Mộc Uyển lên tiếng: “Đêm nay cả nhà chúng ta sẽ cùng uống rượu, cùng tâm sự, cùng nhảy múa, cùng hát hò để lưu lại kỷ niệm đẹp trước khi con rời đi.” Nghe lời mẹ hắn nói, đôi mắt hắn lưng tròng chỉ là cố không để nó rơi ra. Chính khao khát của hắn giờ đây được thành hiện thực nhưng lòng hắn lại có gì đó không ổn: “Sao tim ta lại nhói thế này, đáng ra phải rất vui kia chứ, ta liệu có phải là đứa con bất hiếu.”
Hắn lúc này là đạt được khao khát trong lòng, nhưng lại có một nỗi đau khác, thứ tình cảm gia đình giờ hắn mới cảm nhận được, bởi vì bình thường nó quá đỗi thân quen, nó như một điều hiển nhiên thì sao hắn có thể cảm nhận được nỗi đau khi mà thứ tình cảm ấy mất đi kia chứ. Là hắn suy nghĩ chưa đủ cẩn trọng, là tham vọng về tương lai đầy mỹ nữ đã làm mờ đi trái tim hắn.
Không nghĩ nữa hắn đứng dậy, ôm theo cây đàn: “Vậy chúng ta về nhà thôi.” Nói rồi cả năm người cùng nhau về nhà.
Thoáng chốc trời đã đến tối, mùi hương ngào ngạt của gà nướng, thịt kho, cá hấp, rượu ngon bay khắp cả khu nhà. Một chiếc chiếu được trải ra giữa sân, một tấm vải đỏ được treo lên ở phía xa tấm chiếu, làm nền cho sân khấu. Màu đỏ đại diện cho điều hỷ sự, có lẽ trong mắt ông nội, cha, mẹ Võ Thần cảm thấy vô cùng vui mừng vì có đứa con như hắn, đặc biệt là giờ đây hắn đã trưởng thành, có sự kiên trì cũng có sự quyết tâm. Giờ thì mọi người cùng vui vẻ chúc mừng sự thành công của hắn, chúc cho quãng đường sau này của hắn đầy thuận lợi.
Cả nhà đã tập trung đầy đủ tại khu vực sân, Võ Phong trong y phục đỏ, vóc dáng có gì đó bất phàm, cậu đàn một khúc mở màn nhẹ nhàng du dương, hòa với không gian tĩnh lặng, có lẽ thêm một chút nữa thì cả nhà sẽ khóc mất. Đột nhiêu âm thanh của tiếng đàn nhanh một cách lạ thường, dồn dập và hùng hồn, khiến cho người nghe không kìm lòng mà bất giác nhảy múa. Ông nội lên trước, rồi cha, rồi mẹ, rồi Võ Thần, cả gia đình nhảy múa điên cuồng.
Âm nhạc dừng lại, về lại chỗ chiếu, năm người cùng nhau ăn, cùng uống rượu, ông nội nói trước: “Võ Thần chúc cháu lên đường thuận buồm xuôi gió, chúc cháu sẽ tìm được điều mình thật sự mong muốn, ông sẽ rất nhớ cháu đấy.”
Cha nâng một chén: “Võ Thần cha cũng chúc con luôn luôn may mắn, gặp giữ hóa lành.”
Mẹ nâng một chén: “Mẹ chúc con tìm được cô nương tốt, cũng chúc con được hạnh phúc trong tình yêu.”
Nghe tới đây đôi mắt hắn ngấn lệ, miệng mếu máo như khó nói thành lời, ba ly rồi hắn hơi say, đôi má đỏ lên, đôi mắt lim dim: “Ông nội, cha, mẹ, con xin lỗi, con sẽ thật cẩn thận để quay trở về.”
Võ Phong nâng ly lên: “Ca, lần này huynh đi không biết đến khi nào mới trở lại, bởi cái thứ huynh tìm kiếm nó xa vời quá, dù nghĩ thôi đệ cũng không dám rồi. Đệ phục sự dũng cảm của huynh, tuy lần này huynh đi cũng không biết có còn mạng mà quay về không, nhưng đệ vẫn luôn ở đây chờ đợi huynh.” Dứt lời cậu ăn ngay cái bạt tai vào đầu của ông nội.
“Thằng Phong, cháu nói gở gì thế, mà cháu chẳng phải chờ đợi nó đâu, cháu phải đi cùng nó đấy, không có được ung dung ở đây đâu.”
Hai mắt cậu trợn dộc lên, ly rượu trên tay cũng rơi xuống: “Ông nói sao? Cháu điếc rồi không nghe được gì cả.”
“Ông có phải đang đùa không?” Võ Thần nhanh hỏi.
“Ông trước giờ có đùa sao? Đâu phải vô duyên vô cớ mà ông bắt thằng Thần dạy cháu võ, cũng bắt cháu dạy đàn cho nó. Các cháu chả nghĩ được sâu như ông đâu, phạt hai đứa uống mỗi đứa một ly.”
Võ Thần dứt khoát uống ly rượu rồi không ngừng nói: “Ông không công bằng tí nào, sao cháu phải vượt nhiều thử thách mới rời đi được, còn thằng Phong chả phải làm gì.”
“Cháu có ngốc không vậy? Phong nó đâu có muốn đi, là ta bắt nó đi để giữ cháu thôi. Đúng là nực cười.” Nói rồi ông nội đưa bình rượu to: “Tu hết bình này cho ta, cái tội ăn nói xằng bậy.”
Hắn mếu máo cầm bình rượu lên: “Giờ ông còn đối xử với cháu như này nữa.” Hắn một hơi tu hết bình rượu, sau đó thì đứng dậy bước những bước lạng chạng lên sân khấu: “Con cảm ơn cả nhà đã ủng hộ con rời đi với lý tưởng của mình, mặc dù có làm khó con nhưng con đã vượt qua rồi. Con sẽ giữ mãi hình bóng cả nhà ta trong tim. Con cũng xin hứa sẽ giữ gìn bản thân thật tốt, cố hết sức để bảo toàn mạng sống, để rồi ngày quay trở lại đây con sẽ là một Võ Thần chững chạc hơn, trải đời hơn. Cũng hứa rằng không vì lợi ích cá nhân mà gϊếŧ hại người vô tội. Yêu cả nhà.” Dứt lời hắn ngã vật ra nền sân.
“Lôi nó vào phòng đi Phong, phiền chết được, có mỗi bình rượu cũng say bét nhè ra.” Ông nội vừa nói vừa hất hất tay.
Võ Phong vừa đưa hắn rời đi thì ông nội quay sang nói với Mộc Uyển: “Cha biết là con rất buồn khi ta quyết định để hai đứa cùng đi, nhưng ta có lý do của mình, cũng tin tưởng vào hai anh em nó sẽ vượt qua mọi khó khăn, con có biết rằng muốn đi một chặng đường xa mà không có người bầu bạn thì sẽ rất khó. Sẵn tiện Võ Phong đi để hiểu hơn về cuộc sống, rèn luyện thêm nhiều kỹ năng.”
Mộc Uyển đôi mắt có chút buồn: “Dạ con cũng hiểu ý của cha, chỉ là buồn chút thôi nhưng con cũng tin chúng nó sẽ thuận lợi.”
“Nào uống cùng cha một ly đi.”
Võ Hàn đưa tay lên cản chén rượu của Mộc Uyển: “Nàng uống nhiều rồi, để ta uống thay.”
“Không được, để Mộc Uyển uống, con đừng có xía vào.”
Võ Hàn không dám cãi lời cha nên đành để Mộc Uyển uống cạn chén rượu, rượu cạn rồi Mộc Uyển nói: “Chàng cứ yên tâm đi, uống cả đêm nay cũng chẳng làm gì được thϊếp, chỉ sợ cha không chịu nổi thôi.” Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Võ Hàn.
Buổi tối chia tay như thế đấy, người cần chia tay thì lại say trước.
- ---------
Sáng ra, ánh nắng gay gắt của mặt trời chiếu vào gương mặt Võ Thần làm hắn tỉnh giấc, là khi tối quá chén nên giờ đầu hắn ong ong, giờ này cũng là sắp trưa: “Ủa, trưa thế này sao chả ai thèm gọi mình nhỉ?” Hắn bật dậy chạy ra chỗ bàn trà thấy ông nội, cha, và mẹ hắn đang uống trà nói chuyện vui vẻ. Chạy lại gần định mở miệng nói gì đó thì ông nội lên tiếng trước: “Cháu chưa đi sao?”
Mẹ hắn tiếp lời: “Mẹ đã chuẩn bị một số đồ cần thiết cho con, có thể lên đường ngay.”
Cha hắn tiếp lời mẹ hắn: “Kể từ khi tối chúng ta đã để con rời đi khỏi tâm trí rồi, giờ có ở đây cũng như người vô hình thôi, tranh thủ lên đường đi.”
Đôi mắt hắn có cái gì đó cay cay, hắn quỳ ôm lấy chân ông nội rồi đảo ánh mắt ướŧ áŧ về phía cha và mẹ hắn: “Ông nội, cha, mẹ trong lòng mọi người thật sự nghĩ như vậy sao, thật sự là đã không còn nghĩ đến con sao, biết là không nghĩ đến sẽ tốt cho mọi người nhưng sao trái tim con đau thế này.”
“Bớt vờ vịt đi, đứng dậy kẻo rách quần ông.”
“Dạ.” Một tiếng dạ hắn dứt khoát đứng dậy, giọng điệu vui vẻ: “Vậy cháu không làm phiền ông nữa.” Hắn quay đi về phòng sắp xếp đồ đạc, xong xuôi hắn tạt qua phòng Võ Phong: “Phong ơi, chuẩn bị đồ đạc đi, mai xuất phát nhé!”
“Vâng, ca ca, đệ xong hết rồi.”
“Cái gì, không lẽ đệ cũng đã nung nấu ý định này từ lâu, sao đệ nhanh như sóc thế?”
“Huynh chỉ được cái nói đúng, chẳng qua đệ không có vồ vập như huynh thôi, đệ nhẫn nại hơn, chịu đựng hơn, đệ khôn hơn, huỳnh giờ mới biết là quá muôn rồi.”
“Ta quả là không thủ đoạn bằng đệ.” Hắn bỏ đi, đi xung quanh nhà, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, dành cả ngày để đi đến những nơi mà từ nhỏ tới lớn hắn có nhiều kỷ niệm cùng gia đình, hắn muốn ghi nhớ thật sâu sắc. Đứng chỗ con suối nhỏ, trong mắt hắn giờ là hình ảnh hắn cùng Võ Phong, cùng ông nội, cùng cha, cùng mẹ vui đùa, bắt cá. Đi hết mọi ngóc ngách hắn về lại nhà và chờ đợi đến ngày mai, ngày mà hắn có thể theo đuổi khát vọng cho riêng mình.
Trời tối, một cơn mưa giông ập đến, khung cảnh này càng làm hắn ray rứt: “Liệu mình có quá nhẫn tâm, quá vô tình với ông nội, cha và mẹ không. Không đâu, mình sẽ quay lại mà, chỉ mất vài năm thôi, cả nhà điều hiểu cho mình rồi thì mình còn áy náy gì nữa. Ngay cả ông trời cũng rơi lệ cho hạnh phúc của mày còn gì, mày cứ tin như thế đi.” Không nghĩ nữa, hắn lại chỗ giường nằm xuống gác tay lên trán, chỉ là thói quen khi ngủ của hắn thôi.