HỒI CUỐI CỦA KHU VUI CHƠI, GIẢI BÀY CỦA ALICE
Bóng người màu đen, vẫn là... bóng đen sao?"
Tối quá, không thể thấy rõ được.
"Xin chào." Hạ Lẫm trái lại thì trông như rất thân quen, trực tiếp mở miệng hỏi: "Chỗ này của chúng ta không mở đèn à? Tối quá, chẳng nhìn thấy cái gì."
Bóng người không trả lời, cũng không biểu lộ sự phản đối.
"Vậy xem như thầm đồng ý đó nha." Hạ Lẫm gật đầu, nhìn về phía Vương Vân Chi ra hiệu.
Lâm Tuyết Nhi lập tức hiểu ý, dè dặt dùng bật lửa đốt sáng giá cắm nến rồi đem nó đặt trên mặt đất.
Ánh lửa ấm áp lập tức chiếu sáng xung quanh. Vương Vân Chi nheo mắt lại nhìn chủ nhân căn phòng -- từ lúc cậu đến nơi này, cảnh tượng trước mắt phải nói là kỳ dị hơn hết thảy.
Trong khu vui chơi, thứ nhiều nhất chính là bóng đen. Trong phòng, trong khán đài, qua qua lại lại đều là bóng đen hình người, không có trọng lượng, không có ngũ quan, vài cái thì có thêm miệng, nói được, cắn cũng được, nhưng ngoại trừ cái đó thì tất cả đều đen ngòm.
Thế nhưng "chủ nhân" của căn phòng lúc này, không phải đen ngòm như cái bóng mà khá rõ nét, trông như một vong hồn được cắt xuống từ một tấm hình cũ.
Ngồi trên xe lăn là một thiếu nữ không có cơ thể nguyên bản mà dùng phần linh hồn tụ thành vẻ bề ngoài xinh đẹp. Gương mặt thon gầy, đôi mắt to nhưng tối đen, tràn ngập sự u sầu ai oán. Cô mặc một chiếc váy đơn giản, tay chân trong suốt căn bản không thể nhìn rõ hình dạng. Nhưng dù là như thế vẫn có thể nhận ra, đây chính là Triệu Tâm Liên, người con gái có thân thể tàn tật, hiện tại xem ra cô ta đã từ bỏ tấm thân ấy, chỉ còn lại phần hồn.
Sau lưng cô còn có một bóng người, hai tay đặt trên tay cầm phụ trách đẩy chiếc xe lăn, đó là linh hồn của một bà lão. Bà khoác lên người bộ quần áo mộc mạc sạch sẽ, mái tóc màu bạch kim được búi gọn phía sau, vẻ mặt đều là dấu vết của năm tháng, những nếp nhăn khắc sâu vào khóe miệng mặt trán, lưng cũng đã còng nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng dấp khỏe mạnh khi xưa, trong ánh mắt vẫn còn lóe lên sự giảo hoạt đặc biệt của người lớn tuổi, sâu bên dưới còn thêm một tinh thần không chịu thua.
"Quấy rầy rồi, xin cho hỏi hai người có phải là... cô Tâm Liên và bà Trịnh?" Vương Vân Chi hỏi.
"Đúng, ta là Tâm Liên, còn đây chính là bà Trịnh." Thiếu nữ trên xe lăn lộ ra nụ cười tái nhợt, dù cô gái trông u buồn gầy yếu nhưng trong nụ cười lại thể hiện sựnhẹ nhõm được giải thoát, có thể thấy tâm tình của cô hiện tại đã trở nên tốt hơn nhiều so với khi xưa.
"Chúng tôi đã dựa theo bản đồ trong nhật ký của Alice để đến đây, nơi này có giữ chìa khóa để rời khỏi khu vui chơi đúng không?" Vương Vân Chi lễ phép hỏi.
Tâm Liên ngồi trên xe lăn trầm mặt một lát rồi nâng chiếc cằm thon gầy, nhìn về phía một bức tường gật đầu một cái.
Dựa vào ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ngọn nến, tất cả chứng kiến mặt tường lần lượt hiện lên một dòng chữ được viết bằng máu --
Nhiệm vụ cuối cùng của khu vui chơi: Hôn lên mu bàn tay trái của Alice, nàng sẽ đưa chiếc chìa khóa cho ngươi. (chú ý: cơ hội chỉ có một)
"Cảm tạ!" Lâm Tuyết Nhi sau khi thấy rõ dòng chữ thì lập tức nhảy cẫng lên, nó thật không ngờ, người con gái lớn tuy là kẻ đứng sau điều khiển toàn bộ khu vui chơi, đã phải trải qua một đoạn thời gian dài bị người nhà ngược đãi, đáng ra phải trở nên vặn vẹo hung tàn mới đúng, nhưng trên thực tế thì lại là người tốt, đưa ra nhiệm vụ vượt ải dễ dàng như vậy cho người chơi, chuyện này thật sự quá tuyệt vời.
Nó đã sớm biết, người con gái lớn chính là Triệu Tâm Liên, mà Triệu Tâm Liên lại chính là Alice, cả hai đều là tên của một người, nếu muốn hôn thì đương nhiên phải hôn tay trái của cô ấy rồi, cũng không quá khó khăn mấy.
Trong khu vui chơi này đã nhìn qua quá nhiều bóng đen kinh khủng, Lâm Tuyết Nhi đối với linh hồn nhu nhược xinh đẹp như Tâm Liên ngược lại rất có hảo cảm, cảm thấy cô ta tuy gầy yếu nhưng lại luôn tỏa ra một thứ cảm giác khiến người khác muốn thương yêu. Nó nhanh nhẹn chạy về phía cô gái ngồi trên xe lăn, kéo lấy tay trái của cô.....
"Lâm Tuyết Nhi, đừng cử động!" Lòng Vương Vân Chi trầm xuống, lập tức hô lên.
"Làm sao?" Lâm Tuyết Nhi vẫn biết nghe lời người khác, nhất là anh Vân Chi của nó, tuy đã dừng nhưng nó vẫn chưa hiểu lắm: "Nhiệm vụ đã nói rõ rồi, em đây sẽ lấy được chìa khóa thôi mà."
"Vị người chơi kia, cậu sợ ta sẽ làm gì bé con này sao?" Cô gái lộ ra nụ cười tái nhợt: "Ta sẽ không đâu, các người đều là những người sắp vượt qua trò chơi này rồi, ta sẽ không xuất thủ khiến ai bị thương, ta cam đoan là vậy."
"Tôi chưa từng lo sợ ngài sẽ tấn công chúng tôi, chẳng qua chỉ có một chút cảm giác, sự tình sẽ không đơn giản như vậy." Vương Vân Chi nói.
"Anh Vân Chi có phải đã nghĩ quá nhiều rồi không, chỉ có một câu nói đơn giản như vậy, còn có thể ẩn giấu điều gì chứ?" Lâm Tuyết Nhi vẫn không tin.
"Không cho phép chống đối, mau trở về." Hạ Lẫm thấp giọng đe dọa Lâm Tuyết Nhi.
"......" Lâm Tuyết Nhi chỉ dám làm nũng với Vương Vân Chi chứ không dám đắc tội Hạ Lẫm, không thể làm gì khác là vểnh môi quay về.
Thực ra Hạ Lẫm cũng không hiểu Vương Vân Chi đang do dự điều gì, sau khi dọa Lâm Tuyết Nhi thì cũng sâu xa nhìn Vương Vân Chi.
"Tôi không phải dạng thích soi mói nhưng trong những tài liệu này, vẫn còn vài chỗ đáng ngờ, nó cứ tụ mãi trong lòng mà không chịu đi." Vương Vân Chi mở quyển nhật ký ra, ngoài trang bìa của quyển nhật ký có kẹp rất nhiều tư liệu thu được từ lúc họ bắt đầu đến khu vui chơi này, bao gồm ảnh chụp, mảnh báo nhỏ, nhật ký, báo cáo của bệnh viện....
Vương Vân Chi lựa ra từng thứ bên trong rồi bày ra:Ngày X tháng X năm XXXXTên tôi là Alice, mẹ của tôi đâu rồi?Ngày X tháng X năm XXXXCha đã cưới mẹ mới, mẹ mới nói rằng, dáng dấp của Alice quá xấu, trông như quái vật, tôi tổn thương khóc lóc.Ngày X tháng X năm XXXXBọn chúng luôn đánh tôi, mắng tôi, tôi muốn bỏ trốn.Ngày X, tháng X, năm XXXXTôi ghét mẹ kế, ả ta là một kẻ độc ác hèn hạ, còn thêm đám con ác quỷ của ả nữa, là những kẻ đó đã cướp đi tất cả những gì thuộc về tôi, từ lúc bọn chúng xuất hiện, người cha thân thuộc đã dần dần biến mất, bọn chúng thật đáng hận.Ngày X, tháng X, năm XXXXTôi đã mơ rất nhiều, mơ thấy tự tay mình gϊếŧ chết con mụ hèn hạ đó, còn có đám quái vật của ả nữa, ha ha ha.....Ngày X, tháng X, năm XXXXHôm nay có chuyện vô cùng vui, tôi đã tự nhốt mình trong phòng cười thầm, cười thật sảng khoái.Ngày X, tháng X, năm XXXXTên tôi là Alice, không cần phải dùng cái tên khác để gọi tôi, cái đại danh chính thức kia tôi không hề thích, nhưng lại không có cách nào ngăn người khác không được nói ra, chỉ dám nói trong thâm tâm, tôi tên Alice, tôi tên Alice.Ngày X tháng X năm XXXXTôi ở trong tầng hầm của khu vui chơi nhặt được một vật thần kỳ, chính là một bản khế ước, bên trên viết chỉ cần bán linh hồn cho quỷ dữ, thì có thể thu được quyền khống chế hoàn toàn với khu vui chơi này, thậm chí có thể nắm quyền sống chết của những người trong khu vui chơi, tôi cảm thấy thật là hấp dẫn, nhưng lại có một điều kiện, người ký khế ước nhất định phải có dòng máu nhà họ Triệu.Điều kiện này căn bản không thành vấn đề.... Tôi nhìn khế ước, khẽ cười.Ngày X tháng X năm XXXXTriệu Gia Tuệ tự làm tự chịu, nó nhất định không biết được sự độc ác và tùy hứng của bản thân đã tạo nên hậu quả thế nào đâu.Tôi vừa vờ như nghe theo lời nó, mặt khác lại lén lấy khế ước ra, đưa lưng về phía nó, mỉm cười...Ngày X tháng X năm XXXXTôi là Alice, từ trong một cái góc phủ đầy bụi tôi tìm được quyển nhật ký này, nhận ra khi còn bé tôi chỉ mới viết được một trang, phía sau đều trống không. Vì thế, lúc này tôi quyết định viết thêm vào những trang giấy trắng này.Ngày X tháng X năm XXXXVẽ thêm một tấm bản đồ, là bản đồ của khu vui chơiNgày X tháng X năm XXXXKhu vui chơi rất rộng lớn, khắp nơi đều là những thứ không tưởng tượng được.......
Xem xong từng trang nhật ký, đều đọc lại tỉ mỉ tất cả tư liệu còn lại qua một lần, Vương Vân Chi rốt cuộc đứng dậy, đi về phía hai cái bóng bên kia.
Đến trước xe lăn, cậu thấp giọng nói: "Xin cám ơn, cô Tâm Liên."
Cô gái vẫn ngồi yên trên xe lăn, mỉm cười gật đầu.
Vương Vân Chi không quỳ xuống hôn lên bàn tay cô gái mà chuyển hướng sang người đang đứng đằng sau chiếc xe lăn: "Xin cám ơn, bà Trịnh, hay đúng hơn là, Alice."
"Cái gì?" Lâm Tuyết Nhi nghe cậu nói thế thì ngây ra: "Vân Chi lão sư, anh có nhầm lẫn gì rồi không, Alice là quý cô Tâm Liên kia cơ mà, sao lại gọi bà ấy là Alice...."
"Không, anh không nhầm đâu." Vương Vân Chi đứng trước mặt bà Trịnh cúi chào một cái rồi trịnh trọng nâng bàn tay trái già nua lên, bên trên làn da thô ráp đầy nếp nhăn và những đốm đồi mồi. Vì chỉ là một linh hồn nên bàn tay không hề có trọng lượng, chỉ có thể nhẹ nhàng đưa lên. Vương Vân Chi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên bàn tay bà lão.
Bà Trịnh nở một nụ cười sâu xa rồi chậm rãi rút tay về, sau đó lấy từ túi bên hông ra một chùm chìa khóa, rút xuống một cái đưa cho Vương Vân Chi.
Cơ thể của bà Trịnh tuy hư ảo, nhưng chìa khóa lại là vật thật, nặng trịch rơi vào tay cậu.
"Chúc mừng, chúc mừng." Trên cầu thang truyền xuống hai giọng nói quen thuộc, Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư cùng xuất hiện, đi về phía ba người chào một cái: "Chúc mừng người chơi Vương Vân Chi, Hạ Lẫm, Lâm Tuyết Nhi, chúc mừng mọi người thành công nhận được chìa khóa qua ải của khối lập phương này. Nhưng mà, vẫn còn một Death là Lâm Đồng Nhi hiện đang bị giam trong l*иg sắt, đừng có quên mất người ta đó nha..."
"Đương nhiên, tôi sẽ không quên chị ấy đâu." Lâm Tuyết Nhi vừa nói xong, sắc mặt lại trở nên có chút ưu thương.
"Làm sao cậu đoán được, Alice chính là bà Trịnh thế?" Triệu Tâm Liên ngồi trên xe lăn nhu hòa nhỏ nhẹ hỏi: "Ta cứ nghĩ mọi người từ đầu đều cho rằng ta mới chính là Alice đấy chứ!?"
"Đúng vậy, đi vào bẫy thì dễ, nhưng thoát ra lại khó." Vương Vân Chi thừa nhận: "Chúng tôi đều đã nghĩ rằng Alice chính là ngài, nghĩ rằng tất cả những chuyện trong nhật ký ghi lại là cố sự của ngài... Thẳng đến khi vừa rồi khi tôi vừa mới nhận ra có điểm đáng ngờ không cách nào bỏ qua được, những điểm đáng ngờ ấy trực tiếp loại bỏ khả năng ngài là Alice cho nên tôi mới thoát ra được cái bẫy đó. Chỉ có điiều... cô Tâm Liên, tôi không muốn phải nói rõ dòng suy nghĩ của mình vì điều đó có thể sẽ chạm đến vết thương của ngài, nếu như tôi nói quá nhiều, vậy thì thật không được lễ độ cho lắm."
"Không sao đâu, tất cả đều đã là quá khứ, ta lúc này rất vui vẻ, rất tự do, ta không ngại khi phải nghe lại những chuyện đã làm ta tổn thương đâu. Chuyện thật sự đã xảy ra, thì không cần phải lảng tránh nó." Triệu Tâm Liên nở nụ cười, cô có lẽ đã lâu chưa được nhìn thấy con người nên rất muốn nói thêm vài câu với Vương Vân Chi. Cô khi xưa hay bị mẹ kế và em mình khi dễ, hiển nhiên sẽ sinh ra hảo cảm với một người có nhân cách nhã nhặn như Vương Vân Chi, nhưng ngược lại, phản ứng của Hạ Lẫm thì rất thái quá: "Nói cho tôi biết đi! Nói cho tôi biết anh đã phát hiện ra điểm đáng ngờ gì đi!"
"Đầu tiên là chữ viết." Vương Vân Chi nói.
Sau khi nói ra được năm chữ, cậu lại im lặng như không muốn nói thêm.
"Ta hiểu cậu đang nghĩ gì, chữ viết của Alice trong nhật ký rất lưu loát có lực, chỉ người có thân thể bình thường mới có thể viết được như vậy, còn ta thì..." Triệu Tâm Liên khẽ nâng cánh tay chỉ còn là một vầng sáng mờ nhạt của mình lên, dùng sức lực ngưng kết thành một cánh tay mảnh khảnh mịn màng: "Tuy lúc này ta có thể sử dụng năng lực tự tạo ra tứ chi như mình mong muốn, thế nhưng khi đó ta chỉ có một tấm thân tàn tạ, tứ chi héo rút, tay của ta căn bản không có sức để viết ra chữ. Ta nghĩ, mọi người đều đã xem qua bản khế ước với địa ngục rồi đúng chứ, chữ ký đó mới chính là nét chữ chân chính của ta -- xiêu xiêu vẹo vẹo, hỗn loạn vô lực, ba chữ Triệu Tâm Liên."
"Đúng... Đúng là như vậy." Lâm Tuyết Nhi lấy giấy khế ước từ trong đống tư liệu ra để chứng thực.
"Kế tiếp chính là ngày tháng của nhật ký." Vương Vân Chi nói: "Ngày tháng ghi bên trên hầu hết đều mờ nhạt không cách nào nhìn rõ, nhưng mà trang giấy thì sẽ không gạt người. Nhật ký Alice dùng khi còn bé, trang giấy đến giờ đã sớm khô vàng, giòn tan, chỉ cần gió thổi là sẽ vỡ thành mảnh nhỏ. Hơn nữa, kỹ thuật thời ấy sớm đã lạc hậu, ngay cả màu mực đều đã phai mờ, nhưng nhật ký lúc càng về sau lại là những trang giấy mới, nét mực mới còn rõ ràng, giữa những trang nhật ký lúc đầu và những trang về sau cách nhau cũng phải mấy chục năm, nhưng so với độ tuổi của ngài khi ấy lại không phù hợp."
Bà Trịnh soi mói gật gù, không nhịn được mà nhìn Vương Vân Chi thêm vài lần rồi nói: "Cậu trai cẩn thận thật."
Bà Trịnh tuy giọng nói già cỗi nhưng vẫn lộ ra một chút khắc nghiệt khó đối phó, âm điệu lúc thấp lúc cao, so ra rất trùng hợp với tính cách của người viết nhật ký.
"Còn lại thì chỉ là vài thứ linh tinh, ví dụ như, trong tất cả tư liệu chưa hề nói rõ Alice và Triệu Tâm Liên là một, tất cả chỉ là hiểu lầm của chúng tôi mà thôi." Vương Vân Chi cười khổ lắc đầu: "Alice từng nói,tất cả những gì diễn ra trong khu vui chơi đều là cố sự của "cô ấy", "cô ấy" và bà đều chung một hoàn cảnh bị mẹ kế ức hϊếp nhưng không thể nào chống trả, Alice lại còn phải làm việc trong rừng thay mẹ kế... Hoàn cảnh sống như thế, xem ra hoàn toàn ăn khớp với bà Trịnh khi còn bé."
Hạ Lẫm đem ra nhật ký của Triệu Gia Tuệ, trong đó có câu:
bà Trịnh kể khổ gia cảnh bần hàn, từ nhỏ sinh sống khó khăn, người thân không ai đáng tinTrên mảnh báo cắt rời cũng đã có nói:
Bà Trịnh sống ở vùng nông thôn ở ngoại thành, xuất thân nghèo khó...."Đúng, cậu đoán không sai, ta quả thật đã cải biên những gì mình trải qua thành câu chuyện về Khăn Đỏ. Ta khi nhỏ sống ở vùng ngoại thành, nơi đó có một khu rừng rất lớn, người đàn bà kia thường bắt ta ở trong rừng làm việc, biếu đồ..." Bà Trịnh lộ ra nụ cười cay nghiệt: "Lúc say rượu còn hay đánh mắng... Tất cả đều xảy ra trên người ta."
"Cũng có lẽ là vì đồng bệnh tương liên nên bà Trịnh đã rất thương yêu ta." Triệu Tâm Liên ôn nhu nói: "Hoàn cảnh của chúng ta xem vậy mà lại hệt như nhau, mẹ đẻ đều qua đời sớm, cha ruột lại không thương yêu, bị mẹ kế dằn vặt... Những bất hạnh như vậy đều ngày ngày xảy ra trong hai gia đình này, mẹ của bà Trịnh qua đời sau khi bà có thể viết được chữ, cho nên bà ấy chỉ có thể dùng cách viết nhật ký để trút đi đau đớn trong lòng."
Vương Vân Chi không biết phải an ủi cô gái đáng thương này như thế nào, tất cả những lời nói đều trở nên yếu ớt nhạt nhòa trước những gì mà cô phải trải qua.
"May là trước khi cô hai muốn đuổi ta đi, ta lại nhặt được khế ước của quỷ dữ dưới căn phòng ngầm đó." Thần sắc bà Trịnh trở nên đắc ý vui sướиɠ: "Chỉ cần ký khế ước là có thể muốn làm gì cũng được, nhưng điều kiện duy nhất là người ký phải có huyết mạch nhà họ Triệu. Tuy ta không thể nhưng nó không thể nào ngăn được quyết tâm này của ta, ta đem khế ước về cho cô Tâm Liên, đây đúng là một món đồ tốt, vừa giúp con bé thoát khỏi khổ ải, còn có thể mang theo một bà lão như ta đây."
"Khế ước chắc hẳn không phải vô tình mà xuất hiện, mà là do mục đích của địa ngục nên mới có ý muốn hợp tác với hai người." Vương Vân Chi nói.
"Hẳn là vậy rồi. Ngoài ta và bà ấy hai người đang cùng đường tuyệt lối, thì ai sẽ dám ký khế ước với địa ngục chứ?" Triệu Tâm Liên cười lắc đầu.
"Vậy sau khi chị Tâm Liên ký khế ước thì liền từ bỏ thân thể của mình sao?" Lâm Tuyết Nhi có chút sợ sệt hỏi.
"Đúng vậy, sau khi đem khu vui chơi cải tạo thành một nơi như bây giờ, thân thể trước đây lại trở thành một gánh nặng đối với ta, nhưng như lúc này cũng tuyệt lắm, tự do uyển chuyển." Triệu Tâm Liên khoát tay áo: "Nếu như vẫn còn sử dụng cơ thể ban đầu, ta thậm chí còn không thể rời khỏi xe lăn, bây giờ ngồi đây cũng chỉ là vì thói quen mà thôi, linh hồn này có thể tùy ý dịch chuyển ở bất kỳ nơi nào."
"Vậy là cũng giống với mấy bóng đen trước đó thôi." Lâm Tuyết Nhi le lưỡi.
"...." Vừa nhắc đến bóng đen, Triệu Tâm Liên trầm mặc.
"Nhóc con, đừng nên nhắc về những cái bóng." Bà Trịnh lập tức mất hứng khiển trách Lâm Tuyết Nhi: "Bời vì Tâm Liên quá tốt bụng, con bé căn bản không nhẫn tâm khiến nhiều người chết cháy như vậy, là do ta ra lệnh, Tâm Liên chỉ làm theo mệnh lệnh thôi..."
"Không, ta là người đứng đầu của toàn bộ khu vui chơi này, trách nhiệm đó từ đầu đến cuối đều ở trên người ta." Triệu Tâm Liên bình tĩnh cắt lời bà Trịnh: "Vào lúc đó, trong lòng ta tràn ngập phẫn nộ đối với hai người em kia.... Thế nên ta đã không khống chế được sức mạnh của mình mà nổi lửa tiêu hủy toàn bộ khu vui chơi. Đây là trách nhiệm của ta, không thể trốn tránh."
"Các bóng đen đó, đều là du khách và nhân viên bên trong sao?" Lâm Tuyết Nhi hỏi.
"Đúng vậy, có du khách, nhân viên, ký giả... đủ loại nghề nghiệp." Triệu Tâm Liên khép hai mắt: "Để bù đắp, lúc ta bừng tỉnh trong ngọn lửa đang cháy đã cùng ký khế ước với tất cả mọi người, chính là khế ước dùng cơ thể đổi lấy Nhạc Viên Tệ, cái đó hẳn là mọi người đã nghe Miên Dương Tiểu Thư và Thỏ Tử Tiên Sinh nói qua."
"Đúng vậy, khi các vị người chơi đặt chân đến khu vui chơi tôi đã nói rồi, có hai cách để nhận được Nhạc Viên Tệ, một là bán đi bộ phận cơ thể, hai là làm diễn viên." Miên Dương Tiểu Thư cười híp mắt: "Đáng tiếc, các vị lại không làm tốt như những người trước đó."
"Đó là chuyện đương nhiên, bọn họ là vì sắp chết cháy cả rồi mới không thể không chọn cái phương pháp đó." Lâm Tuyết Nhi phun tào.
"Sau khi đánh đổi cơ thể, bọn họ liền biến thành bóng đen du đãng trong khu vui chơi, trên người mang theo tiền được đổi bằng khế ước." Thỏ Tử Tiên Sinh giảng giải: "Vì thế, những cái bóng này mới có thể vào hội trường xem kịch của các vị, còn có tiền mua bỏng ngô."
"Còn hai đứa em ghê tởm của ngài đã chết rồi chứ?" Nói đến đề tài này, Lâm Tuyết Nhi lại có chút hứng thú.
"Đương nhiên, hai tên nhóc đó chắc chắn phải chết." Bà Trịnh tàn bạo nói.
"Nhưng, thi thể của chúng thì sao? Từ lúc vào vẫn chưa hề nhìn thấy." Lâm Tuyết Nhi nói.
"Ta hận bọn chúng nên đã không ký khế ước với bọn chúng, không cho chúng cơ hội trở thành những bóng đen, bọn chúng đã bị thiêu chết." Vào thời điểm nhắc đến hai đứa em của mình, sự nhu nhược ôn hòa của Triệu Tâm Liên liền biến mất, lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn: "Còn thi cốt, đương nhiên phải giữ lại."
"Đang ở đâu đang ở đâu vậy? Thật là muốn nhìn một cái!" Lâm Tuyết Nhi sợ tình hình chưa đủ loạn, còn trái phải chạy khắp nơi tìm kiếm."
"Đừng có loạn....." Vương Vân Chi mở miệng ngăn cản.
"Cái này cũng không có gì, nhóc con muốn xem thì cứ để nó xem." Bà Trịnh sảng khoái chuyển sang Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư: "Hai người các ngươi, cũng đã đến lúc vén màn sự thật, để cho nhóc con được mở rộng tầm mắt."
"A! Không thể nào! Lẽ nào Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư, là hai kẻ đáng ghét đó sao?" Lâm Tuyết Nhi hoảng sợ.
"Nghĩ gì thế? Dĩ nhiên là không, bọn chúng đều đã chết cả rồi!" Bà Trịnh liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi: "Nhìn đi!"
Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương nghe thấy mệnh lệnh của cấp trên, cả hai nhìn nhau một cái rồi ngoan ngoãn tháo đầu ra, kéo phéc-mơ-tuya -- thứ chui ra ngoài chính là hai bóng đen.
"Hai bóng đen này đã được chúng ta chọn ra trong vô số cái bóng." Bà Trịnh nói: "Cả hai chính là người điểu khiển Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư."
"Nói là cho xem thi cốt cơ mà, ai lại muốn xem cái bóng chứ...." Lâm Tuyết Nhi vểnh môi.
"Thi cốt ở đây." Bà Trịnh u ám chỉ vào bên trong Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư.
Lâm Tuyết Nhi tò mò bước lên kiểm tra, quả nhiên bên trong có một khung xương đã cháy đen.
"Đây chính là những gì còn lại của Triệu Gia Tuệ và Triệu Gia Hào." Lời nói của bà Trịnh không hề có chút thương hại nào.
"Oa, cái này thấy ghê quá...." Lâm Tuyết Nhi vội nhảy ra: "Bà Trịnh, sao lại nhét hai bộ xương này vô đây để làm gì..."
"Bởi vì hai con rối này cần một vật để chống đỡ." Bà Trịnh hùng hồn: "Bên trong là khung xương, bên ngoài vẫn chỉ là bộ dạng của một con rối, hơn nữa, Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư cũng là món đồ chơi mà Triệu Gia Tuệ và Triệu Gia Hào thích nhất còn gì."
Vương Vân Chi nhớ lại những tấm hình cũ trong tư liệu, hai người bọn họ quả thật có món đồ chơi này. Dù biết cả hai có tội, nhưng nhìn vào kết cục như vậy vẫn khiến cho lòng người hoảng sợ.
"Cám ơn mọi người đã cùng ta trò chuyện lâu như vậy." Triệu Tâm Liên cười nói: "Có lẽ bây giờ cũng đã đến lúc phải cáo biệt, mọi người cũng nên đi đến khối vuông tiếp theo thôi."
"À... tôi còn vài lời muốn nói với bà Trịnh." Vương Vân Chi đột nhiên đưa một thỉnh cầu kỳ lạ.
"Được thôi." Triệu Tâm Liên gật đầu.
"...." Bà Trịnh nhíu mày nhìn, nghĩ xem cậu lại sắp đưa ra ý định kỳ quái gì.
Vương Vân Chi cùng bà Trịnh đi về một góc trong phòng, cậu thấp giọng nói: "Bà Trịnh, tôi không phủ nhận tình cảm của bà dành cho Tâm Liên, xem cô ta như người thân mà yêu thương, nhưng có đôi lúc bà lại quá nghiêm khắc, như vậy sẽ tạo cho cô ấy áp lực rất lớn."
"Ta nghiêm khắc? Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con bé, nếu như không vì ta, nó có thể thành công báo thù sao?" Bà Trịnh cả giận nói.
"Đúng.... Là công lao của bà không thể nghi ngờ, nhưng ý muốn khống chế của bà cũng quá mạnh rồi. Với tính cách của Tâm Liên mà nói, cô ấy sẽ vô cùng phiền não." Vương Vân Chi thở dài, cậu nhìn ra được, hiện thực sẽ không như truyện cổ tích tốt đẹp và thuần khiết, bà Trịnh đúng là luôn giúp đỡ Tâm Liên, thế nhưng lại cùng lúc khống chế, điều khiển cô ấy. Nếu như cứ mãi tiếp tục như thế, tình cảm giữa bọn họ sẽ trở nên rạn nứt, ai cũng không mong muốn chuyện đó sẽ xảy ra.
"Ta cũng không có biện pháp nào, một khu vui chơi lớn như vậy, tất cả không phải đều là do ta xử lý hay sao? Nếu ta không nghiêm khắc, vậy sao có thể quản được nơi này?" Bà Trịnh hừ một tiếng: "Ta tuy rằng yêu thương con bé Tâm Liên này, nhưng cũng cảm thấy tính tình nó quá là tiểu thư rồi, nhu nhu nhược nhược, lúc thì sợ hãi lúc thì nhẹ dạ, sau này ta phải làm gì đây?"
"Tôi có ý này...." Vương Vân Chi do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
.......
Nửa tiếng sau, Vương Vân Chi cùng Hạ Lẫm và Lâm Tuyết Nhi quay trở về căn phòng ngầm chứa chiếc l*иg sắt, đưa ra một bản khế ước cho Lâm Đồng Nhi đang bị nhốt trong l*иg.
"Đây là cái gì, mọi người bán đứng em?" Lâm Đồng Nhi lập tức giận dữ: "Em không muốn em không muốn! Anh Vân Chi, tại sao anh lại muốn ức hϊếp em!"
"Không, đây là hợp đồng làm việc." Vương Vân Chi mở khế ước ra, kiên nhẫn chỉ rõ: "Ký hay không là tùy em, nếu như ký thì có thể trở thành quản lý cấp cao của khu vui chơi này rồi."
"...." Điều kiện này ngược lại không tệ, mắt Lâm Đồng Nhi bắt đầu sáng lên, cầm lấy đọc kỹ.
"Yên tâm, anh đã xem qua, không có vấn đề gì." Ngay cả Hạ Lẫm luôn cẩn thận cũng cảm thấy hợp đồng này đáng để cân nhắc: "Triệu Tâm Liên là một người chủ tốt, chút nữa em nhìn là biết."
"Được rồi, không phải nghĩ nhiều làm chi, dù sao cũng phải ở lại nơi này, sao lại không sẵn tiện kiếm chút thu nhập cơ chứ?" Lâm Đồng Nhi không chút do dự ký tên của mình, sau đó cách một chiếc l*иg sắt liếc nhìn em mình: "Ha ha ha, Lâm Tuyết Nhi, ghen tị muốn chết chứ gì!"
"Ghen tị gì chứ..." Lâm Tuyết Nhi bĩu môi.
"Ghen tị chị đây có ở lại khu vui chơi xinh đẹp này, cả đời vui vẻ bình an, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó." Lâm Đồng Nhi lộ ra một nụ cười vui vẻ: "Còn mày thì sao? Phải đi vào khối vuông tiếp theo, còn có tiếp theo nữa... Không biết chừng còn chết trong cái cửa ải nào đó! Ai nha, thật là tiếc khi không thể nhìn được dáng vẻ khi chết của mày, đến lúc đó nhất định phải mở tiệc ăn bánh chúc mừng! Ha ha ha ha...."
"......" Lâm Tuyết Nhi không nói gì, chỉ có hốc mắt đang ầng ậng nước.
"Khóc cái gì? Khóc vì không thể tự tay gϊếŧ chị sao?" Lâm Đồng Nhi cười, vươn tay lau nước mắt cho em gái: "Tuy chị rất ghét mày, nhưng bây giờ ngẫm lại, sao lại muốn gϊếŧ mày cơ chứ? Nếu như có thể quay lại khi đó, chị biết đâu sẽ không gϊếŧ em, cũng sẽ không làm gương mặt này bị thương, chị sẽ như bây giờ, cách em thật xa, không thể gặp lại nhau."
"Ngu ngốc, chị cho rằng lúc này nói như vậy thì em sẽ tha thứ sao?" Lâm Tuyết Nhi mang theo tiếng khóc nức nở nói.
"Không tha thứ cũng không sao, hy vọng em sẽ sống lâu được một chút trong những khối vuông kia." Lâm Đồng Nhi nói: "Được rồi, mọi người mau đi đi."