- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
- Chương 38: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(19)
Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 38: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(19)
CHIẾN LỢI PHẨM CŨNG CÓ THỂ ĂN
Tiếng răng rắc giòn giã lại vang lên, trước mặt mọi người, quả táo đã ngừng xoay.
Lớp vỏ đỏ bóng xinh đẹp, bao bọc thịt quả bên trong.
Lúc này, Ngô Hiểu Thần ăn phải, chính là nửa bên đỏ.
Trong đại sảnh màu vàng kim im lặng vô cùng, ngay cả Lý Tử Thuần người luôn mong Ngô Hiểu Thần chết cũng có chút kinh ngạc.
Âm thanh duy nhất trong đại sảnh chỉ có tiếng cười của Bạch Tuyết.
"Ha ha ha ha ha ha ha..... Tốt quá, lần này vận may không tệ." Bạch Tuyết giơ ngón tay chỉ vào Ngô Hiểu Thần: "Thực ra, nếu như ngươi tránh được lần này thì sao chứ? Ta vẫn sẽ khiến ngươi bị chọn lần thứ ba, thứ tư, thứ năm.... Đến lúc nào ngươi ăn trúng phần đỏ thì mới thôi."
Sắc mặt Ngô Hiểu Thần sớm đã tái nhợt, toàn thân cứng đờ, anh quỳ rạp xuống đất, ném quả táo trong tay đi, hai tay dùng sức bóp chặt cổ họng của mình, muốn nôn ra mẩu táo kia, nhưng dù cho anh có nôn đến lòi cả tròng mắt, thái dương nổi cả gân xanh, mẩu táo kia vẫn gắt gao kẹt trong cổ họng anh, căn bản không thể làm được gì.
"Đừng có hi vọng làm gì! Một khi đã cắn quả táo, phần táo kia sẽ tự động tiến vào bụng của ngươi, dù cho không có vào được bụng đi chăng nữa, độc tính cũng sẽ phát tác ngay lập tức, dù ngươi có là con người hay thứ sinh vật nào đi nữa, đều chống không lại kịch độc đó đâu." Bạch Tuyết lạnh lùng nói: "Cũng không mất thời gian bao lâu."
Sau ba phút, Ngô Hiểu Thần ngã trên mặt đất, ngừng giãy giụa, thân thể anh xảy ra biến đổi kỳ lạ -- sắc mặt vốn tái xanh dần dần trắng nõn lại, ngũ quan vặn vẹo do sợ hãi cũng được khôi phục thành bình thường, thân thể co rút được kéo ra, không quá một phút đồng hồ, anh đã được khôi phục lại dáng dấp anh tuấn tiêu sái, thoạt nhìn như tượng sáp trong viện bảo tàng, vẻ mặt thanh thản, trông rất sinh động.
Bạch Tuyết nói được làm được, cô muốn làm Ngô Hiểu Thần thành hình nhân trong kết giới của mình, liền thực sự làm như vậy.
"...." Dương Vũ Tinh khó tin đi tới, ngồi xuống dò thử mạch đập và hô hấp của Ngô Hiểu Thần -- không có, đã hoàn toàn đình chỉ.
"Anh ấy chết rồi." Dương Vũ Tinh nói.
Lý Tử Thuần tâm tình phức tạp, có chút hả hê khi báo được thù, nhưng lại có chút đau khổ bi thương, cô cũng không hoan hô chúc mừng, chỉ trầm mặc thật lâu.
"Ai, thật là...." Từ Siêu than thở lắc đầu.
"Đúng là nhân loại yếu ớt, các ngươi không phải là những người chơi nổi bật sao? Còn chưa quen được với mấy cái sống chết thế này à?" Bạch Tuyết dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Nếu vậy ta sẽ cho các ngươi chút thời gian, cho các ngươi tưởng nhớ một chút đó."
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Hạ Lẫm lên tiếng.
"Tôi thấy, mọi người có phải đã quên mất chuyện quan trọng nào đó rồi không." Hạ Lẫm nói: "Kiểm tra thân phận của anh ta đi."
"....A?" Từ Siêu sững sờ nhìn Hạ Lẫm, không nghĩ tới y lại nói như thế.
"Anh bạn, cậu trâu bò thật." Cao Hâm từ tận đáy lòng thở dài nói.
Sau khi một đồng đội chết đi, phải kiểm tra thẻ ID của người đó, đây là lệ cũ, nhưng hiện tại trong hoàn cảnh tàn khốc này, chỉ có Hạ Lẫm nhớ rõ cái luật lệ đó, còn có tâm tình để nói ra.
"Nhưng, chúng ta có thể thoát được cái kết giới này sao?" Dương Vũ Tinh cười khổ:"Nếu như không rời được, kiểm tra thẻ cũng có ý nghĩa gì đâu."
"Có thể chứ." Hạ Lẫm nhàn nhạt nói.
Y đến trước thi thể, cùng Dương Vũ Tinh tìm ra hai tấm thẻ.
Một tấm là nhân vật trong cổ tích, mọi người cũng đã xem qua rồi, chính là Sói.
Còn lại... chính là thẻ thân phận, Hạ Lẫm giơ thẻ lên cho mọi người xem -- trống rỗng.
"Ngô Hiểu Thần không có thân phận." Từ Siêu thở dài nói.
"Tôi không muốn thừa nước đυ.c thả câu, tôi chỉ muốn nói cái này thôi, dù có là thẻ trắng đi nữa cũng đâu chứng minh được gì." Lý Tử Thuần nhíu mày:"Trước đó, thẻ Death đã được đổi rồi, cho nên, Death chân chính cũng có khi đang cầm thẻ trắng, thân phận của Ngô Hiểu Thần cũng không thể kết luận."
"Nếu như cậu ta là Death, Death chết, đương nhiên là chuyện tốt, nếu như cậu ta không phải Death, phạm vi để tìm ra Death được thu hẹp, cũng là chuyện tốt." Cao Hâm nhún vai:"Đương nhiên, điều quan trọng nhất là có thể ra khỏi kết giới này."
"....." Vương Vân Chi không nói gì thêm, cho dù là cậu, vào lúc này cũng không dám hứa chắc mình có thể thắng được Bạch Tuyết, thoát khỏi kết giới này.
Bỗng nhiên, thi thể trên mặt đất động đậy.
"Á... Cái gì vậy?" Từ Siêu hoảng sợ.
"Gì mà phải kinh ngạc, là Bạch Tuyết điều khiển chiến lợi phẩm thôi." Cao Hâm nói.
Bạch Tuyết chỉ ngoắc ngón tay, thi thể Ngô Hiểu Thần đã bị cô thao túng, bước đi như một bức tượng sáp cứng đờ, xê dịch đến cạnh cô, đứng thẳng tắp.
Công chúa Bạch Tuyết say sưa vuốt ve gương mặt của Ngô Hiểu Thần, sau đó hôn lên.
Một lúc sau, mọi người mới nhận ra, cô không phải đang hôn, mà đang... dùng răng cắn xé, gặm nhấm.
Ngô Hiểu Thần đã chết, máu sẽ không chảy xuống, bằng không, mọi người liền được xem một cảnh tượng máu me đầm đìa.
"Xì...." Miệng Bạch Tuyết rời khỏi mặt của Ngô Hiểu Thần, trên mặt bị cắn thành một cái động, thịt và máu đều lộ cả ra, Bạch Tuyết nuốt một miếng thịt xuống, hàm hồ nói: "Thật khó ăn."
"Ngài.... Ngài không sợ có độc sao?" Lý Tử Thuần nói một cách đầy sợ hãi, mặc dù cô biết rằng, Bạch Tuyết chính là kẻ thù của mình, nhưng Bạch Tuyết đã thay cô gϊếŧ chết Ngô Hiểu Thần, cô đối với Bạch Tuyết vẫn là không thể hận được, thậm chí bắt đầu lo lắng cho an nguy của Bạch Tuyết.
"Độc đều đã ở trong bụng của hắn, sẽ không lan lên mặt đâu, khuôn mặt này vẫn có thể ăn được." Bạch Tuyết cũng rất sẵn lòng nói ra cái sự thật đẫm máu này: "Nhưng mà, xì, thực sự khó ăn quá."
"......"
"Ta hối hận quá, hối hận sao lại gϊếŧ chết hắn sớm như vậy, thịt bị cứng hết cả rồi, đáng ghét." Bạch Tuyết vẫn còn đang oán trách, giọng nói vừa ngọt ngào vừa tàn khốc: "Lần sau, ta nhất định phải ăn trước khi gϊếŧ, nam nhân còn sống là ăn ngon nhất...."
"Không, không..." Từ Siêu sợ hãi ôm chặt thân mình.
"Thôi, thời gian nghỉ ngơi kết thúc." Bạch Tuyết xoay đầu lại, lau máu thịt còn dính trên mặt, lạnh lùng mở miệng: "Bây giờ, trò chơi tiếp tục."
Cô ngoắc ngón tay, quả táo từ dưới đất bay lên, tự động bay trở lại tay cô, cũng khôi phục lại nguyên dạng.
"Về cái vấn đề mà các ngươi vừa thảo luận, chỗ này của ta có đáp án." Bạch Tuyết che miệng cười, nói: "Không ngại nói ra cho các ngươi biết làm chi -- các ngươi, một người cũng đừng mong thoát khỏi nơi này, lần lượt bọn ngươi, đều sẽ phải chết ở đây."
......
Chim nhỏ lại kêu lên, tiếng hót thanh thúy êm tai vô cùng.
Bạch Tuyết ném quả táo trong tay ra, quăng cho Vương Vân Chi.
Đại nạn lâm đầu, lành ít dữ nhiều.
Mặc dù trong lòng Vương Vân Chi rất rối rắm, không nhìn thấy tia hy vọng nào trước mắt, nhưng vẫn nhận lấy quả táo, truyền cho Hạ Lẫm.
"Lão sư, tay anh đang run kìa, sợ sao?" Hạ Lẫm vậy mà vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn.
"Không, tôi chỉ...."
Vương Vân Chi chỉ là để ý thấy Bạch Tuyết trong chớp mắt vừa rồi đem lực chú ý đặt trên người Hạ Lẫm, Bạch Tuyết cực kỳ yêu thích những chàng trai xinh đẹp, Hạ Lẫm trong miệng cô lại là "Tên nhóc xinh đẹp, người điên", mục tiêu kế tiếp của cô, không phải là Hạ Lẫm đấy chứ?
Vương Vân Chi không biết, mình khi nào thì bắt đầu quan tâm đến an nguy của Hạ Lẫm.
"Đang lo lắng cho tôi?" Không biết trong mắt tên sói con này có chứa cái gì, liếc mắt một cái đã nhìn ra.
"....."
"Tôi sẽ không sao đâu." Hạ Lẫm đem quả táo truyền cho Từ Siêu: "Tôi còn mong chờ được xem anh đánh bại Bạch Tuyết ra sao."
Sao lại có thể lạc quan như vậy, ỷ lại bản thân là Âu Hoàng*, thì không sợ hãi bất cứ thứ gì sao?
*Âu Hoàng: những người cực cực cực may mắn, vận may muôn nơi.
"Cậu tin tôi có thể đánh bại Bạch Tuyết à?" Vương Vân Chi hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Lẫm gật đầu.
"Bản thân tôi cũng không dám chắc đâu...." Vương Vân Chi bất đắc dĩ.
"Chắc anh cũng không nhận ra." Hạ Lẫm đột nhiên xấu xa cười cười: "Lúc suy nghĩ vấn đề nào đó, sẽ có những hành động nhỏ nhỏ, ví dụ như, cắn cắn môi dưới."
"?" Vương Vân Chi thật sự không ý thức được mình còn có thói quen như thế.
"Đặc biệt dễ thương, như thế này này." Hạ Lẫm bắt chước một cái, nhưng hoàn toàn vẫn mang phong thái của chính y, trông như một chú sói con đang liếʍ máu ở mép, cũng rất có chút bộ dáng hung ác độc địa.
"Tôi không có như vậy, đừng học theo." Cửa ải sống còn vẫn còn đang trước mắt, nhưng Vương Vân Chi cũng không nhịn được bị y chọc cười.
"Ngay vừa rồi, tôi bắt gặp vô số lần anh rơi vào trầm tư, tôi biết, anh nhất định nghĩ đến điều gì." Hạ Lẫm nói: "Mặc dù không kéo dài lắm, anh suy tư rất chăm chú, giống như sắp tiến vào một nơi nào đó, cực kỳ mê người."
"Tôi....." Vương Vân Chi nhìn đôi mắt tràn ngập hi vọng của Hạ Lẫm, thật sự không đành lòng nói cho y biết, suy nghĩ của mình rất loạn, cũng chưa hề thu xếp được phương án tốt nhất nào.
" Hiện tại trong lòng tôi rất rối, hơn nữa, tất cả mọi chuyện trước mắt cũng rối loạn theo, giữa chừng phải tham gia vào trò chơi, mỗi lúc nhận lấy quả táo, suy nghĩ của tôi sẽ bị đứt đoạn, không cách nào tiếp tục " Vương Vân Chi do dự mãi, vẫn là đem khốn cảnh của mình nói ra, cậu biết, nói ra cũng không có ích gì, mặc dù Hạ Lẫm là thần tiên, cũng không cách nào phát huy tất cả trong một kết giới khác có lực lượng mạnh mẽ như vậy.
"Chuyện này không thành vấn đề." Hạ Lẫm nháy nháy mắt:"Lão sư có tin tưởng tôi không?"
"Đương nhiên là tin rồi!...." Vương Vân Chi nói không chắc chắn.
Lúc này quả táo lại truyền tới.
"Hửm?" Hạ Lẫm truyền tiếp quả táo, đôi mắt nguy hiểm híp lại: "Lão sư... Vì sao anh lại nói với vẻ mặt như vậy?"
"Không phải." Vương Vân Chi chứng kiến bộ dáng này của y, nhịn không được lại bật cười: "Ý tôi là, liên quan đến chuyện lớn như việc sống còn, tôi đương nhiên tin tưởng cậu, nhưng những chuyện nhỏ hơn thì không dám chắc, biết đâu cậu lại trêu đùa tôi thì sao?"
"Tôi muốn hỏi, là chuyện lớn liên quan đến sống còn." Hạ Lẫm cúi đầu, từ góc áo bị Bạch Tuyết cào rách ban nãy, dùng sức xé thành một băng vải dài: "Lão sư, dùng cái này che hai mắt mình lại đi."
"Cái gì?" Vương Vân Chi không hiểu được ý tứ của y.
"Càng là người suy nghĩ cẩn thận, càng dễ bị ảnh hưởng bởi xung quanh." Hạ Lẫm nói: "Che lại đôi mắt, không cần phải lo về việc mạch suy nghĩ bị đánh gãy nữa."
"Đừng có đùa, vậy thì làm sao tôi truyền táo được..."
"Tôi thay anh truyền là được." Hạ Lẫm nghiêm túc nói: "Quy tắc trước đó đã nói rồi, chỉ cần quả táo chạm vào người thì cũng xem như đã truyền cho người đó rồi, thế nên, dù anh không làm gì, quả táo cũng có thể được truyền đi tiếp."
"...." Vương Vân Chi không nói gì, chân mày nhíu chặt bắt đầu suy nghĩ đến tính khả thi của việc này.
"Thời gian không còn nhiều, cứ làm thử xem sao!" Hạ Lẫm không nói gì nữa kéo hông cậu lại, hai tay nhẹ nhàng cầm mảnh vải che lại đôi mắt của cậu.
Trong nháy mắt bị bóng tối vô biên bao phủ, chất liệu vải lạnh lẽo, còn có một chút mùi nước hoa thảo mộc nhàn nhạt, cả người Vương Vân Chi cứng lại, trong nháy mắt, cậu gì cũng không nhìn thấy, gì cũng không nghe được, chỉ cảm thấy toàn bộ tâm tư đều đang đặt vào trong không gian mênh mông.
"Các ngươi làm gì đó? Sắp tung chiêu gì rồi?" Bạch Tuyết nguy hiểm quay sang hướng của Hạ Lẫm và Vương Vân Chi.
"Không có gì, thưa công chúa điện hạ tôn kính." Hạ Lẫm cười cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ nhắn dễ thương: "Đồng đội của tôi thân thể khó chịu, không chịu nổi cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, nên tôi che đôi mắt của anh ta lại...."
"Ha, thật thấp kém, cố lộng huyền hư (tỏ vẻ huyền bí)." Bạch Tuyết cười lạnh một tiếng: "Tùy các ngươi, trong kết giới này của ta, vô luận là mánh khóe gì cũng không thắng được đâu."
Cô nhận lấy quả táo Lý Tử Thuần truyền tới, đem đến trước mắt Vương Vân Chi.
Hạ Lẫm bắt lấy cổ tay của cậu, dẫn dắt để ống tay áo chạm vào quả táo, sau đó tự tay cầm lấy truyền cho Từ Siêu, đồng thời còn hướng Bạch Tuyết cười cười: "Công chúa điện hạ, tôi làm thế này có được không?"
"Không sao." Bạch Tuyết cười lạnh nói: "Nhưng ta nhìn không ra như vậy thì có thể làm gì."
Cô trước đó đã đưa ra một cái quy tắc rất rõ ràng, vì để có thể bắt được Ngô Hiểu Thần, quy định chỉ cần chạm được y phục cũng tính, thế nên Hạ Lẫm cùng Vương Vân Chi làm như thế là hoàn toàn phù hợp quy tắc, nếu không, cái chết của Ngô Hiểu Thần sẽ trở nên không đúng với quy tắc.
Nhưng giờ đây, Vương Vân Chi đang vô tri vô giác.
Cậu nhìn thấy, bóng tối vô biên trước mắt, xuất hiện một tấm lưới, chính là mạch suy nghĩ của cậu, từ một điểm sáng xuất phát, phân thành vô số thông đạo màu trắng, tiếp tục phân nhánh không ngừng... Đại biểu cho những phương pháp giải quyết mà cậu suy nghĩ ra, các loại khả năng, hầu hết những thông đạo đều dẫn vào trong bóng tối, cuối cùng, chỉ còn lại một con đường.
Cách duy nhất để chiến thắng.
Mặc dù bóng tối ép người ta không thở nổi, nhưng chỉ cần đi lên con đường duy nhất dẫn đến thắng lợi này, sẽ có hy vọng.
Hạ Lẫm, tôi nghĩ ra rồi, tôi nghĩ ra rồi.
Cậu muốn mở miệng nói ra những lời này, đột nhiên bên tai tất cả đều im lặng.
Trước mắt bị che phủ, bên tai có tiếng chim hót, cậu đã quen, đem tất cả biến thành tạp âm trắng, nhưng lúc này, những tạp âm đó đột nhiên biến mất, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, vắng vẻ như vậy ngược lại khiến cậu bừng tỉnh hoàn toàn.
"Làm sao vậy?" Vương Vân Chi tháo miếng vải đen xuống, mờ mịt nhìn xung quanh.
"Đương nhiên là, tiếng chim nhỏ dừng rồi~" Bạch Tuyết nở nụ cười, trong giọng nói đều là vẻ khát máu hả hê: "Bây giờ, quả táo đang ở trên tay ai đây?"
Lời editor:
Lịch thi cuối kỳ khiến toy trầm cảm quá:")
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
- Chương 38: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(19)