Đến khoảng gần hai giờ chiều thì Phó Thiêm Dục đã đưa Tô Nhiễm đến Phó gia, ban đầu thì cô cũng có ý định sẽ mua một ít trái cây để biếu cha mẹ của anh, nhưng rồi Phó Thiêm Dục cũng nói là không cần, thứ mà họ cần nhất là một cô con dâu, bây giờ thì chỉ cần cô có mặt là họ vui vẻ rồi.
Nghe lời Phó Thiêm Dục nên Tô Nhiễm cũng không mua gì cả, sau khi đến Phó gia thì lần này lại được Phó Thiên Ân mở cửa, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cô em gái Thiên Ân này đúng là rất kì lạ, gương mặt lạnh lùng, giọng nói cũng âm trì nữa, nếu không phải trước đó bạn trai của mình từng nói em gái không thích nói chuyện thì chắc Tô Nhiễm còn nghĩ mình đã làm gì sai rồi đó chứ.
- Anh hai, chị dâu, chào hai người.
Tô Nhiễm cũng gật đầu xem như đã chào hỏi, nhưng mà sao lần này trông dáng vẻ này của Phó Thiên Ân không đúng lắm, không chỉ gọi cô là chị dâu mà còn chào rất thân thiện nữa, bất giác cô lại thấy có điềm không may lắm.
Nhưng khi đi vào nhà thì Phó Thiên Ân lại nắm lấy tay của Tô Nhiễm, còn lạnh lùng nhìn sang anh trai, bảo anh hãy vào nhà với mẹ trước, còn cô ấy sẽ đưa cô đi gặp cha, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng mà cha muốn nói cho Tô Nhiễm biết. Mặc dù Phó Thiêm Dục không biết giữa cha mình và Tô Nhiễm có gì xích mích hay hiểu lầm, nhưng anh tin rằng mèo nhỏ của anh sẽ có cách giải quyết, nên anh cũng không lo lắng gì mà đồng ý để cô đi cùng Phó Thiên Ân.
Lần này họ không đến thư phòng nữa mà đi đến một căn phòng nằm tách biệt hoàn toàn với ngôi nhà, trên đường đi thì Phó Thiên Ân chỉ thở dài, nói:
- Anh ấy có biết cô là Alice chưa?
- Có lẽ anh ấy đã biết rồi, nhưng anh ấy không hỏi đến mà thôi.
- Chị hiểu tính cách của anh hai quá nhỉ?
Tô Nhiễm lắc đầu, thật ra thì cô không hiểu gì về Phó Thiêm Dục cả, về việc làm của anh, suy nghĩ của anh, dự tính của anh,… Tất cả, cô đều không biết. Nhưng có một điều cô dám chắc rằng mình đúng, chính là sự tin tưởng mà Phó Thiêm Dục dành cho mình, từ trước đến nay có lẽ anh ấy chưa từng hỏi về công việc của cô, nơi làm việc ra sao, nó nằm ở đâu, hay thậm chí là những ngày cô còn ở nhà cả ngày cũng không hỏi lý do, có thể là anh đã biết nhưng không muốn làm cô khó xử, hoặc cũng có thể là anh thật sự không biết gì cả.
- Tô Nhiễm, anh hai là lần đầu yêu đương, nên có nhiều chuyện anh ấy cũng không biết là có nên làm hay không, nhưng hi vọng cô khoan dung với anh ấy một chút.
Bất chợt Tô Nhiễm lại thấy cô em gái này khá thú vị đó chứ, nhẹ nhàng đưa ngón tay nâng gương mặt đang khẩn trương của Phó Thiên Ân lên, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói:
- Vậy nếu như anh ấy làm sai thì em gái có chấp nhận sửa sai giúp anh trai không?
- Tô Nhiễm, chị!
- Đùa thôi, đừng khẩn trương.
Sau một hồi trêu ghẹo em gái của bạn trai thì Tô Nhiễm lại thấy Phó gia thật sự rất tuyệt, không khí trong gia đình tuy có vài chỗ căng thẳng, nhưng mà mỗi một người đều cố gắng bảo vệ gia đình, dường như là bất khả xâm phạm, cô cũng từng ao ước gia đình mình cũng có thể như vậy.
Đi đến căn phòng nhỏ kia thì Phó Thiên Ân cũng giúp cô gõ cửa rồi rời đi, khi Phó Cát Tùng mở cửa thì đã nhìn thấy Tô Nhiễm, ông ấy nhìn thấy cô thì cũng bảo cô vào trong phòng. Đây là nơi Phó gia cất giữ những vũ khí cũng như là công việc của Phó Cát Tùng và Phó Thiêm Dục, nhưng Tô Nhiễm lại không hiểu tại sao ông ấy lại để cô vào đây?
- Trung Tướng Phó, ngài có ý gì?
- Alice, có phải cô là Đoàn Y Nhiễm, con gái ngoài giá thú của Đoàn gia đúng không?
Bất chợt Tô Nhiễm lại mỉm cười, hóa ra là đã điều tra đến cô rồi sao? Nhưng cô cũng không phủ nhận mà trực tiếp gật đầu, sau đó Phó Cát Tùng liền nhíu mày, nói:
- Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Đoàn gia còn một thiếu gia tên Đoàn Giang Khánh, chẳng lẽ cậu ta là Alan?
- Trung Tướng nghĩ nhiều rồi, anh ấy không liên quan đến thế giới ngầm, ngoại trừ việc anh ấy biết tôi có biệt danh là Alice ra, thì anh ấy không biết gì nữa.
- Thật vậy sao?
Tô Nhiễm chắc nịch gật đầu, nhưng rồi Phó Cát Tùng lại ghim một tấm ảnh lên bảng công việc, cô cũng đưa mắt nhìn theo, người nam nhân xuất hiện trong ảnh kia chắc hẳn là Đoàn Giang Khánh, nhưng cô gái đang được anh đưa tiền cho thì có chút quen mắt… Đúng rồi, chính là cô gái hôm đó mạo danh Alice của cô, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến anh hai chứ? Chẳng lẽ chuyện đó của cô… Anh ấy biết rồi?
- Tô Nhiễm, Đoàn Giang Khánh thật sự không phải Alan sao?
- Trung Tướng Phó, tôi dùng danh dự của Alice đảm bảo với ông, anh ấy không phải Alan… Có lẽ anh ấy đã đoán ra việc tôi là một người trong thế giới ngầm, muốn tôi rút lui an toàn nên mới thuê người mạo danh Alan và cả Alice.
Phó Cát Tùng nhìn vào đôi mắt kia của cô, ông ấy cũng nghĩ rằng những gì Tô Nhiễm nói là thật, nhưng chính ông ấy cũng không hiểu tại sao Đoàn Giang Khánh lại có những hành động ngu ngốc này, vì ai cũng biết rằng Alan và Alice là con mồi béo bở của tất cả những người muốn thăng bậc, kể cả Thủ Tướng cũng ao ước có thể bắt được họ, nên nếu điều tra ra được Đoàn Giang Khánh đang nói dối, thì con đường tương lai của cậu ta sẽ phải ngồi tù đến chết.
- Tô Nhiễm, cô hãy nói chuyện với cậu ta đi, bảo cậu ta đừng làm trò này nữa, nếu không thì cậu ta sẽ bị tống cổ vào tù đến chết!
- Cảm ơn Trung Tướng đã nhắc nhở, tôi sẽ nói lại với anh ấy.
Sau khi nói chuyện xong thì Phó Cát Tùng và Tô Nhiễm cũng rời khỏi căn phòng kia, trên đường vào lại nhà chính thì ông ấy cũng thuận miệng hỏi:
- Cô điều tra Châu gia thế nào rồi?
- Ngài đừng lo, Châu gia hoàn toàn trong sạch, tôi cũng đã dừng việc điều tra Châu gia rồi.
- Tôi biết. Châu gia đời đời oanh liệt, nên Chí Tường sẽ không tự đạp đổ danh tiếng cả trăm năm của Châu gia đâu.
Tô Nhiễm chỉ cười chứ không nói gì, cô cũng không biết mối quan hệ giữa Phó gia và Châu gia khắng khít đến mức nào, nhưng có lẽ tình bạn, tình đồng nghiệp giữa Phó Cát Tùng và Châu Chí Tường thật sự không tồi chút nào.
- Tô Nhiễm, mong cô chiếu cố Thiêm Dục nhiều hơn, thằng bé vẫn còn bốc đồng lắm.
- Có thể nhìn ra.
- Alice, cô có biết hôm qua anh trai của cô muốn đánh nhau với Thiêm Dục không?
Tô Nhiễm gật đầu, nhưng Phó Cát Tùng cũng không nói gì nữa. Đợi khi Phó Cát Tùng đã đi được một đoạn thì Tô Nhiễm mới nhìn theo ông ấy, sau đó nghĩ trong đầu “Đương nhiên là biết rồi, mục đích của tôi cũng không phải đánh chết Phó Thiêm Dục, mà chỉ muốn anh tiêu hao thể lực một chút, nhưng ai mà ngờ kế hoạch lại thất bại, làm hôm qua cô mệt muốn tắt thở”