Chương 4
Tia nắng đầu tiên vào buổi sáng hàng ngày vẫn nhìn thấy, phá vỡ quy luật bình thường của trăng sao. Vạn Uyển lộ ra vành mắt đen, tóc tai bừa bộn, khóe miệng có vết kem đánh răng đứng mơ màng ở phía trước, cùng Lộ Ninh, mặc áo cổ tròn phối quần thường, muốn tinh thần có tinh thần, muốn ánh mặt trời có ánh mặt trời, cùng cô gái xinh đẹp đứng ở trạm xe. Người nào đó không cam lòng với thực tại, tức giận siết chặc nắm đấm.
“Lộ Ninh. Cậu không nói cho mình biết, sáu giờ sáng phải lên đường!”
“Chuyện như vậy cần nói sao?”
“Mình cần chuyển đổi giờ giấc!”
“Lời này cậu đã nói tuần trước, với lại không phải mỗi ngày vẫn theo quy luật thường ngày sao." Người phía trước di chuyển, Lộ Ninh nói xong thì lên xe chiếm chỗ ngồi trước, Vạn Uyển cô nương bởi vì ngủ chưa đủ, mơ hồ hỗn loạn mà bị đám người đè ép ở giữa, trở thành người chướng ngại vật trên đường.
“Cẩn thận!” Một đôi tay từ phía sau kéo Vạn Uyển, “Tại sao mỗi lần tôi thấy bạn, bạn đều có dáng vẻ này!”
Vạn Uyển quay đầu lại im lặng nhìn Tiếu Tồn Chi, “Bạn đang nói vành mắt đen và đầu tóc lộn xộn?”
“Cả hai đều có.” Tiếu Tồn Chi cầm lấy hành lý trên tay Vạn Uyển, trêu ghẹo chỉ chỉ vào miệng cô, “Nhưng mà hôm nay có diện mạo mới.”
Vạn Uyển di chuyển đến trước xe buýt, hướng về phía chiếc gương chiếu hậu mà soi gương, quả nhiên thấy được diện mạo mới ở khóe miệng, bình tĩnh mà liếʍ. Tiếu Tồn Chi chậc một tiếng, quay đầu lại nói với một người con trai khác vừa theo kịp cười và nói, “Sư muội của cậu!” người nọ cũng biết là anh ta đang chỉ cái gì, khách khí hỏi thăm Vạn Uyển, “Sư muội, em cảm thấy mùi vị của hiệu nào tốt hơn?”
Vạn Uyển cúi đầu trầm tư, hồi lâu, nghiêm túc trả lời, “Điền X ~”
Lộ Ninh ngẩng đầu nhìn Vạn Uyển khó khăn mới di chuyển tới được, lo lắng nói: “Tại sao mình cảm thấy cậu không có một chút sức sống?"
“Đúng vậy, đυ.ng quá nhiều kỳ tài cùng chung chí hướng!”
Tiếu Tồn Chi ngồi xuống liền cười lớn tiếng, chống lại ánh mắt hỏi thăm của Lộ Ninh, vừa định nói gì đó thì bị Vạn Uyển bụm miệng. Bị kích động là ma quỷ, sau đó trong nháy mắt Vạn Uyển hiểu động tác của mình là phạm sai lầm trí mạng.
“Mình chủ động thẳng thắn!”
Lộ Ninh mỉm cười, vỗ vỗ ghế ngồi, “Tới, từ từ nói, chúng ta không có hơn 10 phút đâu!”
Vạn Uyển nuốt nước miếng, “Lần trước không phải là ở sân bay sao, sau đó không phải là mình…”
“Các bạn!” Người hướng dẫn ngồi ở phía trước xe đứng lên, chặn lại lời của Vạn Uyển, Vạn Uyển rụt cổ liếc mắt nhìn Lộ Ninh, làm động tác kéo khóa cái miệng, vùi vào trong ghế ngồi.
“Vì lý do công bằng, chúng ta chọn lựa phương thức bắt thăm để tạm thời bố trí điều động. Hơn nữa kết quả liên quan đến điều trị chấn thương cho bộ đội diễn tập vào tháng sau.”
Thời khắc quyết định lại tới, Vạn Uyển không đợi người hướng dẫn đến liền trực tiếp bắt lấy sợi màu lam, Lộ Ninh liếc cô một chút sau đó bất đắc dĩ cầm lên sợi màu hồng. Chờ mọi người bắt xong cái thăm rồi, người hướng dẫn kiểm tra lại nhân số, “Cầm sợi lam thì thuộc về nhóm quân lam, ngược lại chính là nhóm quân hồng.”
“Sau đó xuống xe tập trung sẽ biết là những quân đoàn nào.”
Vì vậy, không tới 10 phút đi xe đối với Vạn Uyển giống như là cách học hỏi kinh nghiệm rất dài. Cuối cùng đã tới bệnh viện quân khu, Lộ Ninh đang căm tức nhìn xuống dưới, Vạn Uyển sửa sang lại dung mạo của mình rồi mới dám xuống xe.
“Trước tiên chúng ta đến phòng hành chánh trình diện, sau đó đến đại sảnh xem phân công đơn vị quân đội trú đóng.” Lộ Ninh giật nhẹ Vạn Uyển, trực tiếp vòng qua lầu.
“Sau đó thì sao?” Vạn Uyển không hiểu.
“Chị cũng biết cưng không có nhìn tới đồ đưa cho cưng ngày hôm qua.”
“Mình bận.”
“Đúng vậy, ở một chỗ với máy tính.”
Vạn Uyển kinh ngạc nhảy lên, “Quả nhiên cậu rút dây điện.”
Lộ Ninh gật đầu, “Lát nữa e rằng phải làm quen với hoàn cảnh, dặn dò sự việc đến chiều, hai ta không ở cùng một chỗ, tự giải quyết bữa trưa sau đó đi đến đại sảnh tập hợp.”
Lộ Ninh nói như vậy kỳ thực là đã tính tóan hết rồi, đợi đến khi Vạn Uyển có thể trốn khỏi người hướng dẫn với cái miệng văng nước miếng tung tóe cũng đã là bốn giờ chiều, Vạn Uyển chỉ dựa vào socola chống đỡ giống như bò đến đại sảnh.
Lúc này mọi người đã đến đông đủ, cũng đứng trước bảng tin của mình bàn tán gì đó, Vạn Uyển hơi nóng nảy tìm Lộ Ninh, buổi sáng nhớ rõ ràng bạn học Lộ Ninh bỏ hai cái sandwich ở trong balo.
“Vạn Uyển!” Lộ Ninh từ phía sau Vạn Uyển đi tới, sắc mặt âm trầm, trong mắt nén lửa giận.
Trong nháy mắt Vạn Uyển bị đánh trúng, “Sao… thế nào?”
“Cậu ở cùng chỗ với Diệp Dực, chỉ rõ phân công cho đoàn 108!”
“Cùng với tôi.” Tiếu Tồn Chi đi tới nhét gói socola vào trong tay Vạn Uyển, “Lát nữa có người trong đoàn tới đón chúng ta.”
Vạn Uyển nhìn gói socola trong tay hoàn toàn hết đói, nhìn lại Lộ Ninh một chút sắc mặt nhất thời đau buồn.
Lộ Ninh kéo Vạn Uyển qua, bóp mu bàn tay của cô, “Nghe cho kỹ! Theo như chúng ta đã nói trước đó! Mật thám!”
Vạn Uyển cố nén nước mắt, “Hai ta đổi không được sao!”
“Cậu cảm thấy mình không đi tìm người hướng dẫn sao!” Lộ Ninh nhất thời nóng giận lên, “Anh ta nói, thật ra là cậu ở nước ngoài kinh nghiệm phong phú hơn, đoàn 108 chỉ rõ yêu cầu cậu!”
“Đúng vậy!! Chỉ rõ yêu cầu mình chết!”
“Vạn Uyển, Tiếu Tồn Chi!” Người đoàn 108 đến, các bạn mau đi qua đi!” Người hướng dẫn ở bên này hét lên, Vạn Uyển đi theo sau Tiếu Tồn Chi vẻ mặt âm trầm lên xe.
Đồng chí ngồi kế bên quay đầu, hứng khởi nhìn hai người ngồi phía sau, “Lần này hai bạn may mắn, cùng đoàn chúng tôi, cam đoan chờ thắng trận.”
“Sáng sớm tôi nghe nói bên đoàn lam này là đoàn át chủ bài, lần này có thể may mắn gia nhập thật sự là quá tốt!” Tiếu Tồn Chi nghiêng đầu nhìn người nào đó vẫn như đi vào cõi thần tiên đành phải mở miệng trước.
“Ôi! Cậu không phải là con trai của Tiếu sư trưởng sao?” Đồng chí lái xe từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn Tiếu Tồn Chi, và kích động nói.
“Đúng.” Tiếu Tồn Chi chỉ cười cười.
“Không ngờ cậu tới đoàn chúng tôi nha! Tiếu sư trưởng khẳng định rất thất vọng.”
“Quân diễn cũng là chiến tranh, phân đến quân lam chính là người quân lam, ông ấy cũng không có biện pháp.” Vừa nói xong, liền thấy Vạn Uyển vẫn yên lặng trong nháy mắt đã ngồi ngay ngắn lại, nắm lấy tay áo của anh ta, “Đúng! Bạn có thể che chở cho tôi!”
“Đoàn 108 có xã hội đen sao?” Tiếu Tồn Chi cười, “Vạn Uyển bạn trêu chọc đến ai sao?”
“Nơi đó có kẻ thù của tôi!” Vạn Uyển nước mắt lưng tròng, “Ở dưới anh ta là tôi sống không nổi.”
Thời gian như thoi đưa, khi Vạn Uyển còn đang nắm cây cỏ cứu mạng thì xe dừng lại, tấm băng rôn màu đỏ lớn, "hoan nghênh đồng chí mới đến."
Vạn Uyển cũng không bị màu đỏ tươi đó làm cho hoảng sợ, liếc mắt chỉ thấy Diệp Dực đứng dựa vào bên phải cửa lớn, khuôn mặt cùng khí chất xuất chúng làm cho người ta muốn coi thường anh cũng không được, nhìn chằm chằm anh, trong lòng lại có loại cảm giác thật nóng, giống như nham thạch núi lửa nóng chảy muốn phun ra, chỉ chờ xuất ra. Đây điển hình là chứng hoa si mỹ nam, bạn Vạn Uyển đang tìm lý trí trở về.
“Hoan nghênh! Hãy mang đến cho đoàn chúng tôi làn gió mới." Tiến lên chính là đoàn trưởng Hạ Lương Vũ của đoàn 108, “Hi vọng sau một tháng này các bạn sẽ mau thích ứng cuộc sống của bộ đội, cùng với nhóm quân chúng tôi lấy được thành tích phi phàm trong quân diễn.”
"Ngài quá khen" Tiếu Tồn Chi tiến lên, làm động tác quân lễ tiêu chuẩn, "Đã lâu không gặp, bác Hạ, thân thể bác vẫn khỏe chứ!"
"Tiểu tử thúi! Bác còn đang suy nghĩ ở trong lòng cậu cho bác đánh thái cực tới khi nào đây!" Hạ đoàn trưởng vỗ vai Tiếu Tồn Chi cười, "Được! Lần này đi theo bác, chắc chắn khiến cho cha cậu tức chết đi được! Ha ha ha ha ha"
Vạn Uyển nhìn tình cảnh này, do dự lại do dự, có cần phải nói chút gì để chứng minh sự tồn tại của mình hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mặt trời trước mặt bị bóng ma chặn lại, mùi thuốc lá nhàn nhạt vây quanh mình, Vạn Uyển ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Dực.
"Chào Diệp phó đoàn trưởng! Tôi tên là Vạn Uyển, nghiên cứu sinh năm hai khoa mắt đại học A." Vạn Uyển trấn định trước thân hình cao lớn cường tráng của Diệp Dực, khả năng pha trò rõ ràng giảm xuống,
"A! Cô chính là đối tượng Tiểu Diệp chúng tôi vừa ý?" Hạ đoàn trưởng nhìn về phía bên này, quan sát Vạn Uyển trên dưới một lần, lại chăm chú nhìn Diệp Dực, rồi cười trêu ghẹo.
"Phốc. . . . . . Đây là hiểu lầm, hiểu lầm!"
"Người trẻ tuổi, không cần xấu hổ! Diệp phó đoàn chúng tôi chính là nhân vật được người người khen ngợi ở quân khu chúng tôi đó!"
"Đoàn trưởng, để cho bọn họ đi sửa soạn một chút, buổi tối liên hoan nói chuyện tiếp." Diệp Dực vốn vẫn im lặng mở miệng, cũng là nhìn Vạn Uyển nói, ánh mắt trong mắt khó hiểu phức tạp.
"Đi đi đi!" Vẻ mặt Hạ đoàn trưởng ra vẻ hiểu rõ, cười và gọi cảnh vệ viên, "Dẫn bọn họ đi đi!"
"Bạn sợ Diệp phó đoàn?" Tiếu Tồn Chi quan sát chắc chắn cảnh vệ viên ở trước mặt mấy bước không nghe được, nhỏ giọng hỏi,
"Đúng vậy ! Nghiệt duyên !" Vạn Uyển vỗ trán, "Trước kia ở sân bay đυ.ng một lần, siêu cấp 囧"
"Nếu là anh ấy, tôi thật sự không dám đảm bảo có che chắn được cho bạn hay không!" Tiếu Tồn Chi lắc đầu, "Cho dù là tài năng quân sự hay là rèn luyện quân sự, đều có thể nói hạng nhất, hơn nữa trước kia anh ấy còn xuất thân từ bộ đội đặc chủng."....
Vạn Uyển ngã ở trên giường tốt, sau khi hiểu được lời nói mới vừa rồi của Tiếu Tồn Chi, còn có. . . . . . Trước khi vào cửa cảnh vệ viên rõ ràng rất quan tâm quan sát.
"Bác sĩ Vạn, Hà quân y bảo cô cùng đi thao trường với bọn họ, tối nay có liên hoan." Cảnh vệ viên gõ cửa hai cái cốc cốc,
Đi theo cảnh vệ viên đến phòng y tế bộ đội, Tiếu Tồn Chi ngồi với hai vị bác sĩ khác, thấy Vạn Uyển tới mới đứng dậy giới thiệu, "Bác sĩ Hà, bác sĩ Lý, hai vị ấy đều là chuyên gia."
"Xin lỗi, tôi tới chậm! Không có khái niệm thời gian, bệnh cũ!"
"Không sao không sao, vậy chúng ta chuẩn bị một chút rồi xuất phát, theo truyền thống của đoàn, nhân dịp hai người đến, làm buổi tập hợp." Bác sĩ Hà hơi lớn tuổi, từ sắc mặt vui vẻ là kiểu người hiền lành.
Thật ra thì, Vạn Uyển quá mót, nhưng mà, khắp nơi đều là nhà vệ sinh nam, khắp nơi đều là đàn ông, giải quyết như thế nào, giải quyết nơi nào! ! Theo ba người trước mặt đi tới thao trường, lúc này trời đã hơi tối, trừ lính đứng canh gác ca trực, trên căn bản cũng đã vào vị trí, bàn cũng đã sắp xếp xong.
Nhiều người như vậy, Vạn Uyển nghe Tiếu Tồn Chi nói nghiêng đầu cười rực rỡ, "Lát nữa hai chúng ta đều phải lên biểu diễn." Càng lúc càng muốn đi tiểu hơn, đã đạt đến điểm giới hạn rồi.
Lộ Ninh à! Nếu như lúc này cậu ở đây, nhất định có thể giải quyết một vấn đề khó khăn ngàn đời này.
Vạn Uyển gẩy vỏ cây, tưởng tượng thấy con chó nhỏ đi tiểu sảng khoái, chỉ cần một cái cây! ! A! ! Tôi cũng chỉ cần một nhà tranh là có thể giải quyết, sao khó mở miệng như vậy.
Diệp Dực phát hiện hành động kỳ lạ đi tới đi lui vòng quanh cây của Vạn Uyển , nhìn lại vẻ mặt gấp gáp của cô, chuyện nhỏ như thế sao làm khó được Diệp Dực, loại người xuất thân có năng lực phân tích hạng nhất này, "Muốn đi nhà vệ sinh?"
Quýnh lên, Vạn Uyển lớn tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng, "Diệp phó đoàn! Tôi muốn đi nhà vệ sinh, anh cứu cứu tôi!"
Âm nhạc vẫn phát ra không biết tại sao đột nhiên ngừng lại, thao trường hơi ồn ào đột nhiên đều an tĩnh, kể từ đó, tiếng nói của Vạn Uuyển đột nhiên nổi bật.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía cô, toàn binh đoàn 108 và rất nhiều người có tiếng của thành phố S, lập tức hiểu rõ trọng điểm trong lời nói của Vạn Uyển, Diệp phó đoàn cứu tôi.
Vạn Uyển cảm giác mình bị những ánh mắt mập mờ kia làm cho hôn mê, đủ để chống lại cơn buồn tiểu.
Diệp Dực ngoắc ngoắc tay Đồng Niệm bên cạnh, thấp giọng nói câu gì đó rồi mới nghiêng đầu nói chuyện với Vạn Uyển, "Đi theo tôi."
Các đồng chí lấy ánh mắt kính nể nhìn Phó đoàn trưởng của mình, mỗi chữ đều là trọng điểm.
Diệp Dực kiểm tra tất cả vệ sinh nam, Vạn Uyển giải quyết xong tiểu tiện đi ra ngoài thì Diệp Dực vẫn đứng ở bên ngoài, nhìn thẳng Vạn Uyển mới vừa đi nhà xí xong.
"Ách. . . . . ." Vạn Uyển cảm thấy mình phải nói gì đó để hòa hoãn không khí, nín nửa ngày mới bật thốt lên: "Tôi cảm thấy anh rất tuấn tú" , Vạn Uyển thiếu chút nữa cho là mình hoa mắt, Diệp Dực mới vừa cười ! Khoé môi nâng lên, cười!
"Lát nữa hai chúng ta cùng tiến lên sân khấu hát" Diệp Dực thu hồi nụ cười, "Yêu cầu là hát đối đáp tình ca."
Diệp Dực tài năng quân sự, rèn luyện quân sự hạng nhất, vẻ mặt nghiêm túc, khí chất trong trẻo lạnh lùng, một thân quân trang cầm micro thâm tình chân thành hát tình ca với mình, cái này thật sự thể có! Vạn Uyển cười hắc hắc, "Được !"
"Ừ, trước tiên em chuẩn bị tâm lý thật tốt." Diệp Dực nhướng mày.
Vạn Uyển đi theo phía sau Diệp Dực cầm micro, chọn bài tình ca, lên sân khấu, nhìn Diệp Dực đã đứng ngay ngắn trên sân khấu, đắc ý vạn phần, "Này có cái gì tốt. . . . . ."
"Chị dâu hát một bài! ! Chị dâu hát một bài! !" Cùng kêu la lên rung trời, vỗ tay đều nhịp.
Vạn Uyển trong nháy mắt chân mềm, Diệp Dực hoàn toàn không quan tâm tới mà nhìn cô, "Tôi đã nhắc nhở."
Sự đối lập bởi ngũ âm không đầy đủ của Vạn Uyên và giọng ca trầm thấp khêu gợi của Diệp Dực vừa kết thúc, hát xong câu cuối cùng, dưới sân khấu lại vọt tới đợt sóng giống như, "Chị dâu hát thêm một bài! ! Phó đoàn oai quá!" Chờ la lên.
"Anh hẳn là nên nhắc nhở rõ ràng"
"Muốn rời đi sao? Tôi mời ăn cơm"
"Muốn!"
Hai người lần đầu có chung nhận thức..
Chỉ là ăn một bữa cơm, Vạn Uyển nhớ rõ, Diệp Dực lái xe dẫn mình đi đến một cửa hàng nhỏ, chọn rất nhiều thức ăn, mình lại phóng khoáng muốn uống bia, nhìn động tác Diệp Dực trong lúc ăn cũng có thể giữ vững ưu nhã, có thể cảm thấy như tự nhiên vậy, vì vậy liền dõng dạc mà nói rất nhiều, giống như cả lỗi lầm của mười tám đời tổ tông đều nói cho anh nghe. Diệp Dực nghe rất nghiêm túc, rút rất nhiều khăn giấy cho cô, còn giúp cô lau nước mắt.
Sau đó, bây giờ Vạn Uyển đã tỉnh lại, lại phát hiện mình ngủ ở trong phòng xa lạ, trong phòng rất chỉnh tề, trên giá ở cửa treo hai bộ quân trang, chăn rất nặng và cứng, tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt. Vạn Uyển say rượu rất nhức đầu, lật người chuẩn bị tiếp tục ngủ bù, sau đó, thấy được một gương mặt khác dưới ánh đèn, không phải sự mạnh mẽ bức bách như ban ngày, môi mỏng mím nhẹ, lông mi dài mà mềm mại, Vạn Uyển đưa tay sờ sờ, ánh mắt của anh đột nhiên mở ra.
"Tỉnh sớm như vậy?" Diệp Dực mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói hơi khàn khàn,
Diệp Dực! ! ! ! ! !
Lại là Diệp Dực! Cùng Diệp Dực ngủ ở trên một cái giường! ! ! Vạn Uyển nhảy lên, chuẩn bị mở cửa chạy trốn thì trong nháy mắt, cô nghe được tiếng nói của Đồng Niệm,
"Phó đoàn, xe đã chuẩn bị xong."
Vạn Uyển nhìn trên người một chút coi như quần áo chỉnh tề, đứng dựa ở cửa phòng, "Diệp Dực! Nơi này chỉ có một cửa ra sao?"
Diệp Dực chống đầu nằm nghiêng ở trên giường, bình tĩnh gật đầu, "Nếu như em đồng ý từ nhà vệ sinh lầu năm nhảy xuống."
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Vạn Uyển cảm thấy mồ hôi lạnh đã ở lại đầy trên trán, xong rồi xong rồi, lần này hòan toàn xong rồi.