Chương 2: Làm không?

Omega tốn vài ngày mới chứng thực được Alpha thật sự sợ tối, hơn nữa rất chán ghét tiếp xúc tứ chi với người khác.

Một chuyện đơn giản như vậy lại phải mất nhiều ngày xác nhận thuần túy là vì Alpha mặc dù nghe hiểu lời cậu, nhưng lại không muốn mở miệng nói chuyện, mọi việc Omega đều phải dựa vào phỏng đoán, sau đó từng chút một thực nghiệm.

Ở đây lâu như vậy, Alpha thậm chí đến tên cũng không chịu nói cho cậu biết.

“Rốt cuộc anh tên gì vậy?” Omega không chê phiền mà hỏi liên tục, “Nếu anh không chịu nói, vậy tôi gọi anh là Ngư Ngư nha?”

Alpha cũng không thèm nhìn cậu cái nào.

“Không nói lời nào chính là đồng ý, sau này anh sẽ tên là Ngư Ngư.” Omega bật cười, tự mình hỏi mình, “Lúc trước anh bị thương nghiêm trọng như vậy, không phải là đã mất trí nhớ đó chứ? Anh có nhớ đường về nhà không? Đột nhiên biến mất như vậy người nhà sẽ rất lo lắng cho anh.”

Phần lớn thời gian Alpha đối với lời cậu nói đều thờ ơ, hiện tại lại kích động mà ném bay đồ ăn khuya mà Omega đem tới, bánh quy và sữa bò rơi đầy đất.

Nhìn tình hình này, Omega cũng đã biết không thể nhắc tới “nhà”, ánh mắt nhìn Alpha càng thêm thương hại: Nói vậy chắc hẳn anh không hề có một tuổi thơ vui vẻ, quan hệ với người nhà chắc cũng không tốt đẹp gì……

“Được rồi, anh không muốn nói tôi cũng sẽ không đề cập tới nữa, nhưng sau này không cho tức giận lung tung, anh nhìn đi, thức ăn rải đầy đất rất khó dọn dẹp.” Omega chỉ vào mảnh hỗn độn trong phòng tắm bất đắc dĩ nói, “Anh tự mình dọn đi, tôi đi lấy cho anh đồ ăn khác, muốn hay không?”

Alpha giống như đang nhận sai mà cúi đầu, gật đầu một cái rất nhẹ.

Tính thời gian, phỏng chừng Alpha đã dọn dẹp phòng tắm xong, cậu mới ló đầu vào dò xét: “Ra ngoài ăn cùng nhau đi? Trốn trong phòng tắm ăn anh không sợ thối sao?”

Đa số thời điểm Alpha đều duy trì hình thái nhân ngư, ngẫu nhiên cũng sẽ biến đôi chân ra, vì thế Omega tìm cho anh mấy bộ quần áo mặc thường ngày đặt trong phòng tắm, thuận tiện cho anh muốn mặc lúc nào cũng được.

Lấy quần áo của bạn trai cũ từ trong ngăn tủ ra, Omega cười khổ: Không nghĩ tới quần áo cậu không nỡ vứt đi bây giờ lại có tác dụng. Cũng không biết bạn trai cũ của cậu hiện tại có phải đang ở trên giường cùng tiểu O khác tiêu dao hay không?

Alpha ngửi ngửi một lát, ăn thử một miếng bánh quy nhỏ, sau đó uống một ngụm sữa bò, xác nhận không có vấn đề gì mới buông lỏng mà ăn.

Omega nhìn mà dở khóc dở cười: “Tôi có thể bỏ thêm cái gì vào trong thức ăn sao? Tôi và anh không thù không oán, tại sao phải hại anh chứ?”

Alpha ngoảnh mặt làm ngơ, Omega hứng thú nói: “Cùng lắm thì thấy anh đẹp trai nên muốn bỏ thuốc mê cho anh thôi, khiến anh kể từ đây yêu tôi đến không thể tự kiềm chế bản thân mình, ha ha!”

Cậu vô tâm nói một câu vui đùa, lại dẫn tới huyết sắc trên mặt Alpha nhanh chóng xói mòn.

Vóc dáng cao hơn một mét tám đang run lên nhè nhẹ, chật vật ném bánh quy trong tay xuống đất. Bỏ lại Omega không biết mình đã nói sai cái gì rồi, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy về núp vào bồn tắm trong phòng tắm.

Lại giải khóa thêm một tính cách của Alpha, Omega vội vàng tiến lên gõ cửa xin lỗi: “Không phải đâu, tôi nói giỡn thôi! Xin lỗi, anh đừng tức giận mà, tôi sẽ không bỏ thuốc anh thật đâu! Tôi bảo đảm sau này sẽ không nói giỡn như vậy nữa.”

Không nhận được hồi đáp, Omega thở dài: Hazz, Alpha này thật là, còn thích giận dỗi hơn so với Omega như cậu nữa!

Bất quá, Ngư Ngư là do mình nhặt về, mình phải có trách nhiệm cưng chiều anh, huống chi là cậu ăn nói vô lý trước.

Dỗ dành, lại dỗ dành!

Từ khi biết Alpha sợ tối, Omega liền mua cho anh mấy cái đèn quỳnh quang đáng yêu nho nhỏ để anh đặt trong phòng tắm, ban đêm mở lên sẽ phát ra ánh sánh ôn hòa ấm áp, vừa xinh đẹp lại không chói mắt.

Đem đèn huỳnh quang đã mua cho Alpha đặt ở trước cửa phòng tắm, cậu mở miệng nhắc nhở: “Ngư Ngư, đèn cá nhỏ đã sạt đầy điện rồi, tôi để trước cửa cho anh nha.”

Một lúc lâu sau, Alpha bên trong mới vươn một cánh tay ra kéo tất cả đèn cá nhỏ có tạo hình đáng yêu vào trong, cũng không thèm nhìn cậu cái nào.

Tự biết đã chọc giận Alpha, Omega rất để bụng mà dỗ dành xin lỗi người ta, mua bánh bao nhân chocolate và sữa vị chocolate mà người ta thích.

Alpha chưa từng nói anh thích ăn chocolate, nhưng Omega vẫn nhìn ra, mỗi lần đồ ăn cậu mua về có chứa chocolate, anh đều ăn uống ngon miệng hơn bình thường.

“Ngư Ngư, ăn sáng thôi, tôi mua cho anh bánh bao và sữa chocolate mà anh thích ăn này.” Omega có ý đồ lấy mỹ thực dụ dỗ Alpha lại thất bại.

Nhân ngư trong phòng tắm không dao động, thiếu chút nữa đã làm Omega uể oải muốn chết: Đều do cậu ăn nói lung tung, thật vất vả lắm Alpha mới nguyện ý ăn cùng nhau lại bị cậu dọa sợ chạy mất.

ĐÃ tìm đủ mọi biện pháp để dụ dỗ, nhưng vẫn không có cách nào dỗ dành được, Omega ghé vào bồn tắm vô cùng đáng thương mà nói với Alpha: “Tôi thề tôi tuyệt đối không hề muốn bỏ thuốc anh, nếu không thiên lôi đánh xuống tôi không được chết tử tế, già rồi cũng không ai nhặt xác cho tôi.”

Alpha liếc mắt nhìn cậu một cái, lại cúi đầu chuyên chú mà rửa sạch đuôi cá của mình.

“Gậy kích điện cũng cho anh, nếu ngày nào đó tôi thấy sắc nổi lòng tham, anh liền chích điện tôi, không cần nương tay.” Omega đưa gậy kích điện cho Alpha, cũng không nghĩ tới lấy thân hình của Alpha, nếu anh không muốn, một Omega nhỏ yếu như cậu sao có thể đấu lại?

Alpha không nói gì, vươn tay ra nhưng lại không nhận gậy kích điện, mà cầm lấy bánh bao chocolate nhét vào trong miệng.

Omega mừng rỡ: “Có phải Ngư Ngư tha thứ cho tôi rồi hay không?!”

Alpha không tỏ ý kiến.

“Vươn tay ra!” Omega một cao hứng chỉ thị.

Alpha đầu tiên là cảnh giác mà nhìn cậu, tiếp theo chậm rãi vươn tay phải ra.

“Ha ha, cho anh thật nhiều chocolate này, xem như tôi nhận lỗi với anh!” Omega đem chocolate được đóng gói với những hình dạng khác nhau chồng chất vào lòng bàn tay Alpha.

Alpha nhìn đến hai mắt sáng lên, lại vẫn duy trì bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, chỉ có đuôi cá nhẹ nhàng vẫy nước biểu hiện tâm tình hiện tại của anh rất tốt.

Nhìn nhân ngư Alpha khó có khi vui vẻ, từ tận đáy lòng Omega cảm thấy rất sung sướиɠ.

Cậu bất quá chỉ là một người làm công bình thường, không tính là giàu có, cũng không phải nghèo khổ, nuôi thêm một nhân ngư Alpha không làm cậu phá sản, lại khiến kinh tế của cậu có hơi eo hẹp.

Nhưng cậu tình nguyện.

Ngoại trừ lần đầu chạm mặt nhìn thấy thảm trạng của Alpha, thời điểm ở chung sau này làm cậu cảm thấy cuộc sống trước kia của Alpha không được tốt lắm, vì thế hiện tại nếu đã bị mình nhặt được, cậu muốn toàn tâm toàn lực cho anh tất cả những gì cậu có thể.

“Ngư Ngư có vui không?” Omega cười muốn sờ sờ đuôi cá của Alpha, sau đó bị hất nước đầy mặt.

Chậc, thật là trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.

Omega nuôi Alpha một tháng, đuôi cá chồng chất vết thương của Alpha rốt cuộc một lần nữa phát ra ánh sáng, xinh đẹp đến mức Omega liên tục khen đẹp.

Vào ngày Alpha khôi phục lại bình thường, Omega lần đầu tiên nghe anh mở miệng nói chuyện.

Alpha tạm thời thu hồi đuôi cá lấy hình người xuất hiện, anh thuần thục cởi sạch quần áo trên người xuống, khuôn mặt Alpha không cảm xúc hỏi: “Làm không? Làm bao nhiêu lần có thể trả hết nhân tình tuỳ cậu định đoạt.”