Chương 1: Nhặt được nhân ngư Alpha

Omega nhặt được Alpha ở bờ biển.

Alpha bị trọng thương hơi thở thoi thóp nằm trên bờ cát, chiếc đuôi xinh đẹp của nhân ngư chồng chất vết thương.

Hiện tại không có thời gian quan tâm tại sao trong hiện thực lại có nhân ngư, Omega rất sợ Alpha có hơi thở mỏng manh này tùy thời đều có thể chết, sốt ruột gọi điện thoại cho bạn tốt là bác sĩ thú y: “Cậu mau tới đây đi! Cá sắp chết rồi!”

Bác sĩ thú y còn đang kinh ngạc Omega nuôi cá từ khi nào, lúc chạy tới hiện trường thiếu chút nữa đã ngất xỉu: “Cậu gọi đây là cá sao?! Huynh đệ, cá và nhân ngư khác biệt rất rất lớn đấy, biết không?!”

Giúp Omega đem Alpha về nhà đặt vào bồn tắm, bác sĩ thú y nhìn chằm chằm đuôi cá thật lớn của Alpha, không hề yên tâm chút nào: “Cậu xác định cậu thật sự muốn giữ sinh vật không rõ là gì này lại sao? Anh chỉ cần ném cái đuôi qua cậu đều có khả năng bị đập cho ngốc luôn.”

“Vậy cũng không thể ném anh ấy ra đường đúng không?” Omega đau lòng mà chỉ vào cái đuôi nhiễm đỏ băng vải của Alpha, “Anh ấy là cá mà, ra khỏi nước sẽ chết mất.”

Như thế nào cũng không thể thuyết phục Omega đem Alpha vứt bỏ, bác sĩ thú y chỉ có thể móc còng tay tình thú của hắn và bạn lữ từ trong xe ra: “Vậy thì ít nhất cậu cũng phải còn tay anh ta lại, chờ anh ta tỉnh lại xác định anh ta không đả thương người khác mới được thả ra.”

Trước khi rời đi, bác sĩ thú y thậm chí còn đem gậy kích điện giao cho cậu: “Cái này cũng cầm lấy.”

Omega ừm ừm ừm gật đầu đồng ý, sau khi bác sĩ thú y rời đi, cậu ghé vào bên cạnh bồn tắm cẩn thận đánh giá Alpha trước mặt.

Alpha rất cao lớn, nửa người trên đường cong tráng kiện, cơ bụng được tập luyện mà ra, xuống chút nữa bị vẩy cá bao trùm, cuối cùng là chiếc đuôi của nhân ngư.

Bận rộn cả đêm, Omega mệt quá mức nên không cẩn thận ngủ gật bên cạnh bồn tắm, thẳng đến nửa đêm bị động tĩnh bên trong bồn tắm đánh thức.

Alpha đang hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh, lại bởi vì đôi tay bị còng, cộng thêm hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm mà giãy giụa kịch liệt.

Do cử động mạnh nên miệng vết thương khó khăn lắm mới băng bó được lại lần nữa chảy máu, màu máu đỏ tươi dọc theo đuôi cá chảy xuống nhiễm đỏ bồn tắm mà bác sĩ thú y đã bỏ thêm dược liệu vào để ngâm.

Alpha đau đến thở dốc vì kinh ngạc, mà Omega vội vàng lên tiếng: “Không sao đâu, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại anh, anh đừng giãy giụa nữa, miệng vết thương lại nứt ra rồi kìa!”

Nhưng nhân ngư trong bồn tắm căn bản không nghe lọt tai, ánh mắt nhìn chằm chằm Omega đầy cảnh giác và hung ác, chẳng màng đuôi cá bị trọng thương vẫn theo bản năng giơ đuôi cá lên hướng về phía Omega mà vẫy qua.

Omega vì né tránh, không cẩn thận trượt chân một cái ngã vào bồn tắm, đè lên người Alpha, chọc cho người ta càng tức giận hơn.

Cậu sặc mấy ngụm nước, cả người đều ướt dầm dề lại không quên trấn an Alpha táo bạo này: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa, anh không đau sao?”

Omega thử vươn tay ra, còn chưa đυ.ng tới đối phương, đã bị Alpha trợn mắt tức giận né tránh.

“Ngoan, đừng sợ.” Cúi đầu thấy Alpha vẫn đang bị còng tay, Omega móc ra chìa khóa ra, “Tôi tháo còng tay cho anh, nhưng anh cũng không được làm tôi bị thương, được không?”

Omega biết nếu bác sĩ thú y còn ở đây khẳng định sẽ ngăn cậu làm như vậy, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu chính là mềm lòng như vậy, đặc biệt ngoan ngoãn thiện lương.

Như vậy có tốt không?

Không hề.

Chính là bởi vì như vậy cậu mới có thể bị bạn trai là mối tình đầu ghét bỏ không có cảm giác mới mẻ, không thú vị, sau đó nɠɵạı ŧìиɧ với tiểu O khác gợi cảm hấp dẫn hơn. Mỗi lần nhớ đến đối phương, Omega sẽ đến bờ biển giải sầu cho tỉnh táo, sau đó trùng hợp nhặt được Alpha này về nhà.

Đôi tay Alpha vừa được tự do lại không tuân thủ hứa hẹn, bàn tay vung lên bóp cổ Omega.

Lưng bị đυ.ng mạnh lên tường làm Omega đau đớn kêu lên một tiếng: “Anh…… Không nghe lời, vừa rồi đã nói, không làm tôi bị thương……”

“Ngư Ngư buông tay ra……” Omega rất nhanh đã không thở nổi nữa chỉ có thể vỗ nhẹ vào tay Alpha ý bảo anh buông ra.

Bộ dáng Alpha lúc này như muốn bóp chết cậu, cho đến khi thoáng nhìn thấy gậy kích điện trên bồn rửa mặt.

Cuối cùng anh vẫn buông lỏng tay ra: Nếu Omega này thật sự muốn hại anh, anh đã sớm biến thành cá nướng rồi.

Omega mở to miệng thở phì phò, làm bộ tức giận mà từ bồn tắm đứng dậy, chống nạnh mắng: “Anh làm tôi đau, mau xin lỗi đi.”

Kỳ thật Alpha nghe hiểu, cho nên mới cúi đầu rúc vào một góc bồn tắm, quật cường không hé răng.

Không được đáp lại, Omega cuối cùng chỉ có thể thở dài từ bỏ: “Thôi vậy, anh lại đây tôi bôi thuốc cho, bác sĩ vừa mới băng bó cho anh đều uổng công vô ích hết rồi.”

Thấy Alpha vẫn không nhúc nhích, Omega bất đắc dĩ mà một tay giơ tăm bông, một tay kia giơ gậy kích điện: “Tự mình chọn một cái đi.”

Nhân ngư lúc này mới không tình nguyện mà cử động, xoè đuôi cá ra.

Cho dù động tác của Omega đã nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng Alpha vẫn đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, cuối cùng vậy mà trực tiếp thu đuôi cá lại.

Trơ mắt nhìn đuôi cá màu lam hồ nước biến mất ngay trước mặt mình, thay vào đó chính là đôi chân thon dài hữu lực.

Omega mở to hai mắt nhìn, nói không nên lời.

Dọc theo đôi chân trống rỗng của Alpha hướng lên trên, cuối cùng tầm mắt ngừng lại ở bộ vị tư mật đồ sộ của anh.

Phát hiện ánh mắt của Omega, Alpha đột nhiên co quắp hai chân, khuôn mặt anh tuấn hung ác mới vừa rồi trở nên thẹn thùng, phiếm hồng.

Đại khái là thẹn quá hoá giận, Alpha dùng tay hất nước vào mặt Omega.

“Này, tôi còn chưa trách anh giở trò lưu manh đâu!” Omega vừa tức vừa buồn cười, “Nhanh biến cái đuôi ra đi, tuy rằng đau nhưng vẫn phải bôi thuốc, nếu không miệng vết thương mà bị nhiễm trùng hư thối, đến lúc đó cái đuôi của anh sẽ phải cưa bỏ đấy!”

Lời đe dọa này rất có hiệu quả, Alpha ngoan ngoãn mà đem đuôi biến trở về.

Omega dọn dẹp hộp thuốc xong, tắt đèn mệt mỏi ngã lên giường, nói: “Được rồi, ngủ đi, chuyện khác ngày mai lại nói.”

Alpha không hé răng, thẳng đến khi Omega rời giường đến WC lúc nửa đêm, mở đèn lên mới phát hiện Alpha đang co rúc trong góc căn bản là không ngủ, đôi mắt rõ ràng đã mệt đến xuất hiện tơ máu lại không chịu chợp mắt, bộ dáng người sống chớ đến gần, giống như đang đề phòng cái gì đó.

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy Alpha là bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm nên không dám thả lỏng cảnh giác, nhưng Omega lại là người thận trọng, cậu đi tới dịu dàng quan tâm: “Có phải anh sợ tối hay không?”

Nghe thấy lời này, cơ thể Alpha run lên một cái.