Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt không khỏi khiến da đầu người ta tê dại
Không chỉ đổ nát đến mức không thể nhìn nổi mà trên mấy vách tường bong tróc còn in dấu tay đẫm máu, từng cái chồng lên nhau khiến người khác không khỏi tưởng tượng lúc trước có bao nhiêu người đang gắng sức giãy giụa ở đây.
Conan không kiềm được lùi về phía sau một bước: “Anh Sinh, mấy cái này, cũng quá...”
Những dấu tay lớn nhỏ này dày chi chít khiến người ta vô cùng sợ hãi!
Hứa Chiêu Hòa nhìn lướt qua phòng hiệu trưởng khủng bố, trong lòng khẽ thở dài, nhấc chân bước vào trong.
Tóc trên cổ tay cậu không nhịn được thò đầu ra khỏi cổ tay áo liếc Conan phía sau, muốn nhe răng trợn mắt với cậu ta.
‘Cậu đừng có vào! Có gan thì đừng vào đây!’ Kết quả lại bị Hứa Chiêu Hòa đè lại.
...
Trên sàn nhà đầy những tập tài liệu dính máu, bàn làm việc cũng không ngoại lệ. Ngoài ra phía sau còn có một tủ kính lớn, bên trong là một số tài liệu và hồ sơ ghi chép.
Không thể ra tay từ tài liệu trên mặt đất lộn xộn đầy dấu tay, Hứa Chiêu Hòa đi thẳng đến tủ kính phía sau bàn làm việc, lần này không cần cậu mở khóa, kính đã vỡ vụn thành một từng mảnh rồi.
Hứa Chiêu Hòa mở cửa, quả nhiên cậu phát hiện được một bức ảnh chụp tập thể ở phía sau.
Từ khi phát hiện được tranh vẽ ở phòng vẽ và ảnh chụp ở phòng ảnh, cậu vẫn luôn tìm kiếm mấy bức ảnh khác. Chắc chắn một nơi như trường mẫu giáo sẽ chụp rất nhiều loại ảnh, mà xem xét từ những bức tranh và giấy chứng nhận của giáo viên trước đó, dường như những thứ này ghi lại quá trình thay đổi của nhà trẻ.
Hứa Chiêu Hòa lấy khung ảnh ra, Conan thấy vậy cũng xúm lại nhìn.
Bức ảnh là ảnh chụp toàn trường, học sinh đứng xung quanh, thầy cô và hiệu trưởng đứng ở giữa. Vốn dĩ chụp ảnh chung rất bình thường nhưng ở chỗ này, nó trở thành không bình thường.
Tư thế của học sinh vô cùng kỳ quái, có người uốn éo cổ, có người gãy tay, có người thì không có mắt, có người thì bị thủng một lỗ lớn ở bụng... Hứa Chiêu Hòa còn nhìn thấy cậu nhóc kia, trên cổ có một vệt đỏ chót như sợi chỉ. Bọn họ đều có chung một đặc điểm, đó là mặt mũi u ám, nhìn chằm chằm vào người người đang nhìn vào bức ảnh. (App truyện TYT)
Conan không khỏi rùng mình, vội vàng thu ánh mắt lại.
Quá thảm, trên hình cỏ đủ lại tình trạng thảm thiết, rõ ràng bọn họ đều là mấy đứa trẻ nhỏ xíu, là đóa hoa tương lai của đất nước...
Mà người đặc biệt nhất trong bức ảnh này chính là mẹ Nguyên.
Trông bà ta có vẻ rất bình thường, tươi cười rạng rỡ như một người thường, thế nhưng bối cảnh bồn hoa đẫm máu tươi đầy xương khô bên cạnh lại kỳ dị nhất!
Conan muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, quay đầu lại thì thấy anh Sinh của cậu ta vẫn đang xem, giống như không muốn bỏ qua một chút chi tiết nào, tự nhiên trong lòng sinh ra kính nể! Đúng là anh Sinh của cậu ta!
Tóc trên cổ tay lại lặng lẽ thò đầu ra, âm u nhìn chằm chằm Conan.
"Nhìn cái gì! Không cho cậu nhìn! Chiêu Chiêu là người cậu có thể nhìn à! Đồ không biết xấu hổ!’
Conan lớn gan hoàn toàn không để ý đến sợi tóc đang nhìn mình chằm chằm, ngược lại Hứa Chiêu Hòa như có cảm giác, đặt bức ảnh xuống rồi đè nhúm tóc lại, nhân dịp Conan không chú ý lặng lẽ meo meo uy hϊếp: “Anh đã hứa với tôi thế nào hả!”
Tóc tủi thân quấn lấy cổ tay anh, khẽ vuốt ve, giống như một bé thú nhỏ mềm núc ních.
Hứa Chiêu Hòa vốn không tức giận thật, thấy vậy liền mặc kệ anh.
Cậu tiếp tục tìm kiếm manh mối, vừa nói với Conan: “Mẹ Nguyên chính là nguồn gốc của tất cả những điều này. Bà ta không phải là một quỷ quái NPC bình thường mà là Boss cuối, chính là ác quỷ vẫn luôn được nhắc đến trong cuốn nhật ký.”
Cả bức hình chỉ có mỗi bà ta bình thường, không dính chút máu, chỉ có một khả năng, bà ta chính là người gây ra tất cả những chuyện này.
“Vậy thì bây giờ chúng ta phải tìm ra lý do tại sao bà ta trở thành một con quỷ, cũng chính là chân tướng của phó bản!”
Hứa Chiêu Hòa không dừng việc trong tay: “Đúng rồi, cậu còn nhớ lúc trước Đầu Trọc nhận được manh mối có liên quan đến những gì xảy ra với mẹ Nguyên không?”
Conan gật đầu “ừ” một tiếng, sau đó cũng lập tức gia nhập vào hàng ngũ tìm manh mối, thời gian còn lại của bọn họ không còn nhiều lắm, mẹ Nguyên có thể trở lại bất cứ lúc nào!
Hiện tại phải nhìn xem đám Đầu Trọc bên kia có thể kéo dài được bao lâu!
...
Khu giải trí.
Đã hai mươi phút kể từ khi bọn họ dẫn mẹ Nguyên tới, Đầu Hổ và Tưởng Chu Linh còn tạo ra mấy vết thương để hiệu quả thêm chật thật, thể hiện kỹ xảo biểu diễn xuất thần nhập hóa của bọn họ!
Mẹ Nguyên không phải là một hiệu trưởng thân thiện tốt bụng, tự nhiên sẽ không thực sự chữa trị vết thương cho bọn họ. Trong khoảng thời gian này, bà ta muốn rời đi mấy lần nhưng đều bị mấy người cứng rắn lôi kéo khong buông. Thế nhưng cho dù như vậy, sợ rằng bọn họ cũng không chống đỡ được bao nhiêu thời gian.
Đầu Trọc không nhịn được lau mồ hôi trên trán, không biết tình huống bên kia thế nào rồi.
Thật ra nhìn có vẻ bọn họ ngăn cản mẹ Nguyên khá khó khăn nhưng ngược lại độ nguy hiểm bên kia lại cao hơn.
Theo điều kiện chết người đã biết, ban ngày bọn họ đối đầu trực tiếp với mẹ Nguyên sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng văn phòng hiệu trưởng là khu vực nguy hiểm bọn họ chưa từng đặt chân tới, huống chi còn đang tìm kiếm manh mối, nhất định sẽ không dễ dàng thực hiện.
Tóm lại, hy vọng bọn họ có thể thuận lợi.
...
“Anh Sinh! Anh nhìn cái này!”
“Cái gì?”
Hứa Chiêu Hòa xoay người, chỉ thấy Conan đang giơ một tờ báo lên, bên chân là ngăn kéo bị cậu ta bạo lực phá vỡ.
“Một tờ báo, còn bị khóa trong ngăn kéo, tôi nghĩ chắc là có vấn đề.”
Hứa Chiêu Hòa nhận lấy, nhanh như gió đọc lướt qua một vòng, phần lớn liên quan đến chính trị, còn dư lại là một số vấn đề xã hội, ngược lại có một vụ tai nạn ở một góc tầm thường.
Đó là một vụ tai nạn hỏa hoạn, thương vong không lớn, đúng là không thu hút lắm so với những chuyện khác nhưng trực giác của Hứa Chiêu Hòa lại cảm thấy nó có vấn đề!
“Còn gì khác không?”
Conan vừa lật hết tất cả các ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp, giơ lên trước mắt cậu: “Còn cái này.”
Hứa Chiêu Hòa nhìn qua, đó là một hộp gỗ rất tinh xảo, hình như đã trải qua một khoảng thời gian, các góc cạnh vốn sắc bén cũng trở nên nhẵn nhụi, chắc hẳn thường xuyên được người khác vuốt ve.
Hai người bước lên mở hộp, đồ vật bên trong ngay lập tức hiện lên trước mặt họ: Một bức ảnh ố vàng và một cuốn nhật ký.
Bức ảnh chụp một người đàn ông đang ôm một đứa trẻ, trông rất ấm áp, mà cuốn nhật ký lại ghi chép tất cả những gì từng xảy ra với mẹ Nguyên.
Vừa đáng thương vừa đáng hận.
...
Ngày 5 tháng 3 năm 2003, một trận hỏa hoạn đã cướp đi tính mạng của chồng và con trai mẹ Nguyên. Mỗi một ngày về sau, bà ta đều sống trong nỗi đau đớn tột cùng.
Không có chí hướng, không có hy vọng, dường như hít thở cũng tràn ngập vị cay đắng.
Vô tri vô giác như thế qua vài năm, rốt cuộc bà ta cũng tìm được một phương pháp... Hồi sinh bọn họ.
...
Hứa Chiêu Hòa trợn to hai mắt: “Đúng rồi, hiến tế người sống...”
Hiến tế tất cả những sinh vật còn sống trong khu vực cho quỷ dữ, mưu tính hồi sinh người bà ta yêu.
Cuối cùng cậu cũng biết danh sách này có ý nghĩa gì, mẹ Nguyên ký khế ước với ác ma, mà người ký tên chính là đồ tế!
Toàn bộ nhà trẻ đều là đồ tế!
Nhưng kết quả quá rõ ràng, ác ma lừa gạt bà ta, xâm chiếm thể xác của bà ta, gϊếŧ chết tất cả mọi người ở nhà trẻ!
...
“Rầm!”
Cánh cửa bị đập mạnh, rít lên một tiếng rồi đổ sập.
Một con con quái vật bốn chân nhìn chằm chằm vào trong phòng, bà ta đã hoàn toàn mất đi hình dạng con người. Chiếc lưỡi dài thòng rủ xuống mặt đất, mái tóc khô xơ xõa tung lộ ra khuôn mặt đứt gãy vặn vẹo, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Lúc mấy người Đầu Trọc đến nơi cũng bị bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, không dám tiến lên.
Vừa rồi bọn họ không ngừng lôi kéo quấn lấy mẹ Nguyên, vốn đang tốt đẹp, chẳng biết tại sao bà ta lại đột ngột bỏ chạy, lao thẳng về phía phòng hiệu trưởng.
Bọn họ đoán hẳn bên kia đã đυ.ng phải manh mối quan trọng gì đó khiến quỷ quái không khống chế được, nhưng hình như bọn họ đã tới trễ một bước.
Mẹ Nguyên đã hoàn toàn vứt bỏ hình người, người trong phòng lành ít dữ nhiều...
Đầu Trọc quay đầu sang chỗ khác không đành lòng nhìn tiếp, Hoa Sinh và Conan đều là người tốt, đáng tiếc...
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai họ...
“Ở, tất cả đều ở đây à.”
Bốn người họ ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Chiêu Hòa và Conan đang tiến đến từ phía đối diện, người trước đút hai tay vào túi, nhìn vừa đẹp trai vừa thèm đòn.
Đầu Trọc suýt nữa đã bật khóc, thật là... Nếu mẹ Nguyên không có ở đây, anh ta đã bước tới, hung ác ôm chặt Hứa Chiêu Hòa một cái!
Rồi hét lên: Người anh em vẫn còn sống!
Nghe được âm thanh, mẹ Nguyên cũng chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu
Hứa Chiêu Hòa chỉ cười, sau đó ngồi xổm xuống, khuôn mặt xinh đẹp như muốn phát sáng: “Cảm ơn mẹ đã vất vả, mẹ Nguyên... Mẹ đang tìm con à?”
“...”
Tóc trên cổ tay từ từ thò đầu ra, cũng mỉm cười, giống y như du côn cắc ké!
Sau đó mọi người nhìn thấy mẹ Nguyên tướng mạo đáng sợ giống như gặp phải thứ gì khủng bố, mạnh mẽ lùi về sau một bước, giọng điệu đầy ý chí cầu sống sót!
“Không có...”
...