Edit + Beta: Thủy Ngư
«
Cậu thật sự không cần có người chăm sóc sao
?
» Trước khi ra khỏi cửa, Sở Mộc Tự không yên tâm hỏi lại.
«
Yên tâm, công việc quan trọng hơn, anh mau đi đi kẻo trễ.
» Nolan quấn chăn đứng trước cửa đẩy anh ra khỏi nhà.
Thời gian show diễn thời trang sắp tới đây, Sở Mộc Tự dự định sẽ để người mẫu mới vừa mới ký hợp đồng với anh đi thay dùm, nhưng Nolan nhất quyết không chịu để anh ở nhà, nên anh đành phải chạy tới show diễn.
Màn đêm từ từ buông xuống, bóng tối giống như thủy triều
ập tới lan tràn
cả căn phòng, Nolan nằm trên giường vùi mặt vào gối, không hề có ý định đi bật đèn.
Xúc cảm trên da thịt trở nên cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đau đớn khôn cùng, cảm giác như dao cứa đủ để cậu không kiềm được mà phát ra tiếng kêu rên, dưới cơn đau dữ dội, cậu không tự chủ cuộn tròn người lại, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Mặt trăng đã lên cao, vừa sáng vừa tròn ẩn nấp sau áng mây, tỏa sáng dịu dàng.
Đêm trăng tròn đã đến, tác dụng phụ của nước thuốc đã phát tác, cậu vẫn chưa kịp khắc ký hiệu của người cá lên người Sở Mộc Tự, cũng như không có cách nào làm Sở Mộc Tự chủ động hôn mình để giảm bớt đau đớn, cơn đau như dao cắt phủ đầy cơ thể, đối với một người cá chưa bao giờ bị thương mà nói, đây chính là hình phạt tàn khốc nhất thế gian.
Nolan lấy ốc biển giấu dưới gối ra, dùng hết sức lực còn lại lắc lắc, cho đến khi tiếng nói của Noah
từ trong vỏ ốc truyền ra.
«
Nolan
?
» Giọng nói của Noah
mang theo sự nghi ngờ «
Em gặp phải khó khăn gì sao
?
»
«
Anh ơi, em đau lắm, cảm giác như sắp chết tới nơi vậy.
» Nolan nghẹn ngào nói, đối mặt với người nhà, bao nhiêu uất ức yếu ớt đều bộc lộ ra hết.
Noah
bơi tới chỗ nước cạn, xuyên qua mặt nước nhìn ánh trăng sáng trên trời, lập tức biết ngay lý do, anh lo lắng nói «
Chỗ em có ao nước không
? Mau ngâm mình vào nước đi.
»
Nolan ngọ ngoạy rời khỏi giường, bởi vì quá đau đớn, cậu khó có thể duy trì nổi hình người, trên mặt hiện lên lớp vảy li ti. Cậu lảo đảo đi vào phòng tắm, mở vòi nước rồi ngồi vào trong bồn tắm.
Nước mát bao phủ toàn thân, đau đớn được giảm bớt phần nào, thân dưới của cậu biến trở về đuôi cá, vô lực gác lên thành bồn.
Ốc biển vô tình bị đánh rơi dưới đất không ngừng truyền ra giọng nói lo lắng của Noah.
«
Bỏ hắn về nhà đi em, nếu cứ tiếp tục như vậy thì em sẽ chết đó. Người cá vốn không nên ở cùng con người.
»
Chóp mũi của Nolan chua xót, quật cường nói «
Em sẽ không bỏ cuộc. Cho em thêm chút thời gian nữa, em nhất định có thể thành công.
»
Năm năm trước, lúc cậu bị rong biển quấn chặt không thể thoát ra được, Sở Mộc ngồi trên bờ câu cá đã cứu cậu lên. Từ trước đến giờ người cá và con người chưa bao giờ gặp nhau, nhưng Nolan không thấy vẻ kinh hoảng ngạc nhiên trong mắt Sở Mộc Tự, cũng không giống lũ người ác ôn thích săn gϊếŧ như lời kể của mẫu hậu và phù thủy vυ" em, ngược lại anh chỉ hứng thú đánh giá Nolan, thoải mái nói chuyện với cậu.
«
Có thể nghe hiểu ngôn ngữ của con người không
?
» Sở Mộc Tự ngồi xổm trước mặt Nolan, hỏi «
Tôi tên là Sở Mộc Tự, tôi sẽ không làm hại cậu đâu.
»
Hàng mi của Nolan khẽ run run, giọt nước trượt xuống dọc theo hàng mi của cậu, phát âm không chuẩn nói «
Tôi, tôi tên là Nolan.
»
«
Có phải tất cả người cá đều giống như cậu đều xinh đẹp như vậy
?
» Sở Mộc Tự dịu dàng lấy xuống cọng rong biển dính trên mái tóc dài của Nolan, giọng điệu lười nhác nhưng không tùy tiện.
Nolan đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn anh.
Cho dù luôn sống dưới biển nhưng Nolan đã từng gặp qua không ít con người lái du thuyền tới đây vui chơi, cậu chỉ dám ở xa xa nhìn, bởi vì mẫu hậu và phù thủy vυ" em luôn miệng nói bên tai cậu rằng con người xấu xa độc ác như thế nào
bla bla.
Nhưng người đàn ông trước mắt này
có vẻ ngoài anh tuấn, giọng nói dễ nghe, động tác cũng rất đỗi dịu dàng làm cậu phải đỏ mặt tim đập nhanh, hoàn toàn không giống con người độc ác xấu xa như đã
nói.
Nolan ngâm mình ở chỗ nước cạn, cùng Sở Mộc Tự đang ngồi trên bãi đá ngầm câu cá, nghe anh kể muôn hình vạn trạng của thế giới loài người, về những điều khác hoàn toàn với cuộc sống dưới đáy biển tĩnh lặng. Hai người trò chuyện hồi lâu, mãi đến khi mặt trời lặn, Nolan mới quyến luyến không thôi trở về biển.
Trong lòng cậu tràn ngập những câu chuyện kì lạ mà Sở Mộc Tự đã kể cho cậu nghe, thỉnh thoảng cậu hay ngồi ngốc nhớ lại buổi trò chuyện đó của hai người. Noah
phát hiện ra em trai sinh đôi của mình có vẻ khác lạ, khi anh hỏi Nolan thì cậu hồn nhiên kể hết mọi chuyện ngày đó cho anh nghe.
«
Em muốn đi gặp anh ấy thêm lần nữa.
» Kể xong, Nolan chốt lại một câu.
«
Em không nên gần gũi con người.” Noah cắt đứt ảo tưởng của cậu.
“Nhưng anh ấy rất tốt, cũng rất thú vị.” Nolan bênh vực.
Noah cạn lời, anh lạnh lùng cảnh cáo Nolan không được phép lại gần bãi đá ngầm kia chơi nữa.
Nhưng Nolan lại không kiềm nén được mà mộng mơ, mỗi ngày thừa dịp anh trai không chú ý liền bơi đến bãi đá ngầm nơi hai người gặp nhau, chỉ cần thấy Sở Mộc Tự ngồi đó thả câu là cậu sẽ ngoi lên mặt nước, nấp vào một chỗ nhìn lén anh.
Sở Mộc Tự đã sớm phát hiện người cá dạn dĩ này, anh đặt cần câu xuống, chọc người cá thẹn thùng kia ló đầu ra rồi hai bên trò chuyện trên trời dưới đất vui vẻ với nhau, ánh mặt trời soi xuống khuôn mặt của Nolan, gò má trắng nõn bị phơi nắng mà đỏ ửng lên.
Sở Mộc Tự nói với cậu, hằng năm anh đều một mình tới hòn đảo này để nghỉ phép, đây là khoảng thời gian thanh thản hiếm có trong cuộc sống bận rộn tấp nập của anh.
Nolan hỏi anh, sau này bọn họ có thể gặp lại nhau không.
Sở Mộc Tự nhếch môi nói “Dĩ nhiên, cậu là người cá mà tôi câu lên được, đương nhiên là không dễ dàng gì bỏ rơi cậu.”
Nolan khắc ghi từng lời từng chữ của anh vào lòng, lưu luyến giây phút ở bên cạnh anh.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, lúc Nolan đang bơi gần mặt nước thì cảm nhận trời đang nổi bão, mặt biển cuộn trào từng đợt sóng to dữ dội, khi cậu vội vã ngoi lên khỏi mặt biển thì đúng lúc thấy sóng dữ xô lật úp thuyền của Sở Mộc Tự.
Mặt biển giống như một nồi canh sôi sùng sục, Sở Mộc Tự cố gắng giãy giụa nhưng vẫn yếu ớt bị cơn sóng dữ nhấn chìm, miệng uống vào hớp nước biển, sau đó mất sức chìm xuống đáy biển.
Dưới mặt biển là một thế giới tĩnh lặng tựa như được ngăn cách hoàn toàn với khung cảnh bão táp trên kia. Bọt khí tản ra từ miệng Sở Mộc Tự, ngay tại lúc anh sắp hết hơi, chỉ thấy Nolan đang bơi lại từ phía xa.
Đuôi cá màu xanh da trời đung đưa trong làn nước phảng phất như một vũ điệu Waltz ưu nhã, vảy cá xinh đẹp của cậu tỏa sáng lấp lánh trong nước khiến người ta phải trầm trồ tán thưởng.
Nolan vươn tay ôm lấy Sở Mộc Tự từ phía sau, quay đầu anh lại miệng đối miệng truyền khí. Thời gian tựa như ngưng đọng lại trong giây phút này, Nolan tức giận cắn một cái vào môi dưới của Sở Mộc Tự, sau đó dùng sức kéo anh lên khỏi mặt nước.
Sở Mộc Tự được cứu nằm thoi thóp trên bờ, Nolan lo lắng áp tai vào ngực lắng nghe nhịp đập yếu ớt của anh. Sắc mặt của Sở Mộc Tự trắng bệch, dáng vẻ yếu ớt tưởng như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào. Nolan không biết nên làm gì, cậu ôm Sở Mộc Tự vào lòng, hôn lên trán anh.
“Xin anh, đừng chết mà.” Hốc mắt của Nolan đỏ hoe, nước mắt chảy xuống hóa thành những viên ngọc trai rớt lộp độp trên cát.
Sau lưng truyền tới tiếng người huyên náo, là nhân viên cứu hộ hối hả chạy tới. Nolan chỉ có thể trở về biển, xa xa nhìn đám người trên bờ làm công tác cứu hộ cho Sở Mộc Tự rồi dùng cáng mang người đi.
Cơn bão dần dần tan, biển khơi trở lại sự yên tĩnh ban đầu, hải âu bay lướt qua mặt biển phát ra tiếng kêu to, trên bờ cát đã không còn bóng người, chỉ lưu lại vô số dấu chân lộn xộn.
Từ đó về sau, Sở Mộc Tự không xuất hiện ở bờ biển này nữa. Bóng dáng quen thuộc năm nào cũng biến mất theo, mang theo cả kí ức của Sở Mộc Tự đi nữa.
Từ đầu năm đến cuối năm,
Nolan cũng đều sẽ đến bờ biển này chờ người, xuân đi đông về, một tốp rồi lại một tốp khách khứa đến đây du lịch, nhưng thủy chung vẫn không thấy được bóng dáng đã in sâu vào kí ức của cậu. Nolan cũng không biết bản thân đang cố chấp điều gì, có lẽ loài người bạc tình đã sớm quên đi sự tồn tại của cậu, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn muốn gặp lại một người tên Sở Mộc Tự kia.
Nỗi nhớ nhung đau và thân thể đau, cái nào thống khổ hơn?
Suy nghĩ bị kéo trở về hiện tại, Nolan ngồi trong bồn tắm chết lặng nhìn bóng đèn nhà tắm.
Phía sau cánh gà của sân khấu trình diễn thời trang.
Sở Mộc Tự cầm điện thoại di động đi tới một góc yên tĩnh, phía sau hậu đài đang tấp nập chuẩn bị cho buổi diễn, bên trong người đến người đi, tiếng nói cười và âm thanh đồ đạc di chuyển ồn ào không dứt.
Không biết tại sao Sở Mộc Tự cảm thấy rất bất an, khuôn mặt tái xanh mang theo nụ cười mỉm của Nolan luôn hiện lên trong tâm trí anh, luôn khiến anh cảm thấy có gì đó không lành.
Anh phiền lòng mở điện thoại lên rồi lại tắt, cứ thế lặp đi lặp lại mấy chục lần, hoàn toàn không thể tập trung vào công việc trước mắt, cộng thêm bầu không khí ồn ào náo nhiệt của buổi diễn càng khiến Sở Mộc Tự cực kì khó chịu, anh báo một tiếng cho người mẫu mới mà anh dẫn theo rồi vội vã lái xe về nhà.
Lúc mở cửa ra, trong nhà tối om một mảnh, không khí yên ắng làm anh cảm thấy trong nhà không một bóng người, cũng may có ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, Sở Mộc Tự hơi yên tâm.
Sở Mộc Tự bước nhẹ chân, từ từ đi đến trước cửa phòng tắm.
“Nolan cậu có ổn không?” Anh hỏi nhỏ.
Bởi vì chống chịu cơn đau mà tiêu hao phần lớn tinh lực, Nolan trong cơn mê mang loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của Sở Mộc Tự, cậu hé mắt nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt.
“Em không sao, công việc kết thúc rồi hả anh?”
Sở Mộc Tự nghe tiếng nói yếu ớt của Nolan, lòng đau xót nói “Đúng vậy, tôi xong việc hết rồi, vội vàng trở về xem cậu đây.”
“Tiếc thật, anh vì em tranh thủ công việc mà em lại không thể đi được.” Nolan tiếc nuối nói, cái đuổi ỉu xìu khẽ vẫy nước, phát ra tiếng nước chảy.
Sở Mộc Tự nghe thế nhíu mày, anh nắm lấy tay vặn cửa nói “Ngâm lâu trong bồn tắm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, tôi vào xem cậu có ổn không nhé.”
Nolan khẽ sửng sốt, đột nhiên nhớ ra mình đang trong hình thái người cá, lúc cậu định khàn giọng kêu Sở Mộc Tự đừng mở cửa thì Sở Mộc Tự đã vặn cửa đi vào.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng tắm rọi lên lớp kính phủ đầy hơi nước, Sở Mộc Tự bình tĩnh đứng yên nhìn người nọ trong bồn tắm, hai chân thon dài đã biến mất, thay vào đó là một đuôi cá màu xanh da trời, vảy cá sáng lấp lánh dưới ánh đèn, chiết xạ ra màu sắc rất xinh đẹp.
Sở Mộc Tự si ngốc đến lại gần Nolan, một luồng cảm giác quen thuộc từ đâu xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu, giống như cảnh tượng này đã từng xuất hiện trong kí ức của anh, hoặc giống như Nolan nói bọn họ đã từng gặp nhau trước kia. Sở Mộc Tự cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lớp vảy của Nolan, cảm xúc lạnh lẽo nhưng nhẵn nhụi.
Nolan khẩn trương phát ra một tiếng nghẹn ngào, cậu vươn hai tay bụm mặt, không dám đối mặt với Sở Mộc Tự. Nolan cũng đã từng nghĩ phải nói chân tướng như thế nào cho Sở Mộc Tự biết, nhưng không ngờ lại bại lộ thân phận trong hoàn cảnh này.
Sở Mộc Tự dịu dàng lấy tay đang bụm mặt của Nolan ra, kinh ngạc hỏi cậu.
“Năm năm trước, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”