Chương 7: Tôi không vội

Ngày 10/02/2024

EDIT: Dandan

======

Cá hầm cải chua?

Orwell sửng sốt một chút.

Hắn cảm thấy thật buồn cười, không khỏi trêu ghẹo: “ Vậy cậu thích cái gì? ”

“ Tôi…… Tôi…… ” Tiểu mỹ nhân ngư nước mắt rớt càng nhiều hơn, “ Tôi đều không thích…… Tôi không…… Không muốn bị làm thành canh cá…… ”

“ Sẽ không nấu cậu đâu. ” Orwell bật cười, “ Ai nói muốn nấu cậu? Không có người sẽ nấu mỹ nhân ngư. ”

“ Thật…… Thật vậy sao? ” Tiểu mỹ nhân ngư hơi hơi mở to mắt, trong đôi mắt mỹ lệ như kim cương tràn đầy khẩn trương cùng chờ mong, “ Anh thật sự sẽ không đem tôi làm thành cá hầm cải chua sao? ”

“ Thật sự. ” Orwell gật gật đầu, “ Tôi đảm bảo. ”

Cậu thở phào một hơi nho nhỏ, rồi lại đột nhiên hoảng loạn lên, không tự giác mà kéo lại góc áo của Orwell, “ Thế…… Thế…… ”

Mục Thất lắp bắp, “ Thế cũng sẽ không đem Ngu Ý làm thành bạch tuộc nướng sao? ”

“ Nghĩ gì thế? ” Orwell cong ngón tay nhẹ nhàng gõ trán Mục Thất một cái, “ Sẽ không. ”

Tiểu mỹ nhân ngư tức khắc vui vẻ lên, cậu lại không tự giác mà kéo lại góc áo của Orwell, “ Thế…… Thế…… Tôi thật sự có thể gặp hoàng tử sao? ”

“ Thật sự. ” Orwell khẽ cười một tiếng, “ Tôi không nói dối. ” Ít nhất là đối với cậu.

Hắn vừa dứt lời, đôi mắt của tiểu mỹ nhân ngư lập tức sáng lên, có ánh sáng nhỏ vụn nhảy lên trên mái tóc dài như thác nước của cậu, giống như tinh linh ẩn sâu trong rừng rậm thời viễn cổ.

Thật đẹp.

Tay Orwell từ trên má mềm mại của đối phương bất tri bất giác đã chuyển qua tóc vàng phía sau mỹ nhân ngư.

“ Chỉ là…… ” Hắn vẫn cứ nửa quỳ trên mặt đất, đôi mắt đen nhánh như vực sâu mang theo một tia cười không có ý tốt, “ Nếu tôi mang cậu gặp được hoàng tử, thế…… ”

“ Cậu muốn báo đáp tôi như thế nào đâu? ”

Báo…… Báo đáp?

Tiểu mỹ nhân ngư tựa hồ là không nghĩ tới vấn đề này, ngồi ở mép giường ngốc lăng một lúc lâu.

Khóe miệng Orwell trước sau mỉm cười, dịu dàng nhìn cậu.

“ Tôi…… Tôi còn không có nghĩ xong…… ” Qua nột hồi lâu, tiểu mỹ nhân ngư mới hồi phục tinh thần lại, khẩn trương bất an mà nắn ngón tay, “ Tôi…… Tôi…… Quên mất…… ”

Nói xong cậu cũng cảm thấy chính mình như vậy là không tốt lắm, vội vàng tiếp tục nói, “ Tôi có trân châu, có thể dùng trân châu để cảm ơn anh sao? ”

“ Tôi không muốn trân châu. ” Orwell lời ít mà ý nhiều.

“ Vậy…… Vậy anh muốn cái gì…… ” Mục Thất ấp úng hỏi.

“ Tôi muốn…… ” Đôi mắt Orwell đen tối hơn vài phần, lại không có nói ra đáp án, mà là hỏi lại cậu, “ Trừ bỏ trân châu, cậu còn có thể cho tôi cái gì? ”

“ Tôi…… Tôi không biết…… ” Mục Thất đáng thương hề hề mà nhìn hắn, khẩn trương lại sợ hãi, “ Tôi…… Tôi chỉ có trân châu…… Không có thứ gì khác…… ”

Cậu hít hít mũi, một bộ dáng muốn khóc ra tới, lại bất lực lặp lại một lần, “ Tôi không có thứ gì khác…… ”

Orwell nhịn không được cười ha ha.

Chờ đến khi cười xong, hắn mới nói với nhân ngư đang ủy khuất đầy mặt, “ Tôi không muốn cậu hiện tại liền báo đáp tôi. ”

“ Cậu có thể chậm rãi suy nghĩ, cũng có thể chậm rãi báo đáp, thời gian dài hơn nữa đều có thể, bởi vì…… ” Hắn lại lần nữa vuốt ve khuôn mặt của mỹ nhân ngư, lòng bàn tay ở đối phương trên mặt nhẹ nhàng vuốt ve, “ Tôi một chút đều không vội. ”

Mục Thất ngây thơ gật gật đầu.

Tinh hạm rất nhanh liền tới nơi bọn họ muốn đến lần này—— Nước cộng hoà Liên Bang.

Thời điểm tinh hạm vững vàng dừng giữa không trung, Orwell bế lên tiểu mỹ nhân ngư, một đường đi ra ngoài.

Theo cửa tinh hạm mở ra, Mục Thất nhịn không được nhìn thoáng qua bên ngoài.

Dưới trăm mét kia, là một đạo cầu thang rất dài, hai bên sườn cầu thang đi xuống, là binh lính được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân.

Chỉ nhìn thoáng qua, Mục Thất liền thu hồi tầm mắt.

Bầu không khí trang nghiêm túc mục cùng đám đông ngoài kia làm cậu sợ hãi, nhưng Orwell đã ôm cậu bước lên cầu thang dài kia, không còn chỗ tránh Mục Thất chỉ đành phải vùi đầu vào trong ngực Orwell.

“ Sợ hãi sao? ” Thấy tiểu mỹ nhân ngư chôn đầu trong lòng ngực của mình, Orwell thấp giọng hỏi.

Mục Thất ngẩng đầu gật gật đầu, lại đem mặt chôn trở lại.

======

Tác giả có lời muốn nói:

Orwell: Ca ca ta a, không phải người tốt