Chương 5: Tôi không thể leo lên được

Ngày 10/02/2024

EDIT: Dandan

======

“ Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?! ” Ngu Ý hừ lạnh một tiếng, “ Là hiểu lầm mấy người chuẩn bị bắt chúng tôi bắt lại chém thành tám khúc, sau đó chiếm lĩnh phiến hải vực này sao?! ”

Giọng của y lớn hơn nữa, “ Tôi nói cho mấy người biết! Tôi chỉ là không muốn cùng mấy người đánh nhau thôi! Đừng cho là tôi sợ mấy người! Tôi chỉ cần nhẹ nhàng động xúc tua thôi là có thể lật ngược thuyền của mấy người! ”

Ngu Ý biểu tình nghiêm túc nói, “ Nếu là đã nhường ra phiến hải vực này mà còn chưa đủ, thì chúng tôi lại giao chút phí qua đường cho mấy người. ”

Orwell: “ …… ”

Mông Nhĩ: “ …… ” Chỉ bạch tuộc này đến tột cùng là đang nói cái gì?

“ Tôi muốn tâm sự cùng của cậu, được chứ? ” Orwell không tiếp tục trả lời vấn đề của Ngu Ý, mà chuyển ánh mắt qua Mục Thất phía sau Ngu Ý.

Thấy khi mình nhìn về phía cậu, tiểu mỹ nhân ngư lại có chút co rúm trốn ra sau chỉ bạch tuộc kia tránh né.

Thấy tình huống này, ánh mắt Orwell ám ám, một loại cảm xúc không rõ chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn.

“ Cái gì? Anh muốn cùng tiểu Thất nói chuyện? ” Ngu Ý lập tức cảnh giác lên, y dùng vài chỉ chân ôm chặt lấy eo Mục Thất, “ Anh muốn làm gì? ”

“ Tôi không có ác ý gì. ” Đối mặt với tiểu mỹ nhân ngư, thái độ của hắn trước sau như một ôn tồn lễ độ, chỉ là thanh âm càng mềm nhẹ một chút, “ Tôi có thể nói chuyện cùng cậu sao? ”

Những lời này hiển nhiên là nói với Mục Thất, Mục Thất do dự trong chốc lát, vẫn là bơi ra từ phía sau Ngu Ý, đến gần tinh hạm hơn một chút, cẩn thận nhìn đối phương.

“ Bạn của cậu có khả năng là đã hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi không có ác ý đối với các cậu, chỉ là trùng hợp trải qua nơi này, rất nhanh liền phải trở về. ” Orwell nói, “ Không phải cậu muốn gặp hoàng tử sao? Vậy cậu hiện tại còn muốn gặp sao? ”

“ Thuận tiện…… ” Hắn dừng một chút, “ Cũng có thể mang cậu ngắm phong cảnh bên chỗ chúng tôi. ”

Mục Thất không biết làm sao, chỉ có thể nhìn về phía Ngu Ý.

“ Xem ra chỉ có thể lên rồi. ” Ngu Ý trầm giọng nói, “ Đừng sợ, tiểu Thất, sau khi chúng ta đi lên liền tìm cơ hội chạy trốn, cho dù bị phát hiện cũng không có việc gì, tôi có thể một mình đánh mười người bọn họ. ”

Nói xong y vươn một chân vỗ vỗ vai Mục Thất, “ Cậu cứ yên tâm, đừng sợ. ”

Dù cho Ngu Ý nói như vậy, nhưng Mục Thất vẫn là rất sợ hãi.

Bởi vì cậu cảm thấy mười Ngu Ý đều đánh không lại một người trên thuyền.

Nhưng vì để Ngu Ý yên tâm, Mục Thất vẫn là gật gật, thấp thấp nói tiếng tốt.

Dưới ánh mắt cổ vũ của Ngu Ý, Mục Thất dẫn đầu bơi về phía tinh hạm, sau đó dừng lại bên cạnh tinh hạm, sợ hãi nhìn về phía nam nhân, “ Nơi này quá cao, tôi…… Tôi không thể leo lên. ”