Chương 9

May là cậu còn chưa kịp quyết định thì người đàn ông trước mặt đã lên tiếng.

"Không phải như em nghĩ đâu — viện nghiên cứu phi pháp đó đã bị Cục giám sát tinh tế niêm phong, em được cứu ra, cho nên không có chủ nhân."

Phó Tinh Lan suy nghĩ một chút, lặp lại: "Em tự do, tôi không phải chủ nhân gì đó."

Anh nhìn Triều Tịch, như thể muốn chắc chắn cậu hiểu ý mình.

Triều Tịch giật mình.

"Nhưng, có vẻ như lúc đó... em đã không còn ở viện nữa?"

Triều Tịch nhớ lúc đó mình đã được đóng gói để gửi cho chủ nhân tương lai. Cậu nhớ lại điều đó, nhanh chóng nhận ra: "Vậy...chính ngài đã chặn gói hàng để cứu em?"

Câu hỏi này...

Phó Tinh Lan thực sự không thể phủ nhận được.

Anh gật đầu: “Tiện đường.”

Triều Tịch dường như đang cố gắng sắp xếp lại mối quan hệ, lông mày hơi cau lại nhanh chóng thả lỏng - vậy người đàn ông trước mặt chính là cứu tinh của cậu?

Đúng, cậu bị cưỡng ép uống thuốc cưỡng chế phát tình.

Cậu mơ hồ nhớ lại ký ức khi cảm xúc lấy đi sự tỉnh táo của mình. Lúc đầu, rõ ràng là cậu đã chủ động bò lên giường Alpha do tác dụng của thuốc, trong cơn choáng váng, cậu đã từ từ hoàn thành các bước mình đã được dạy đi dạy lại qua những bài học đau đớn....

Gần như hèn hạ, lợi dụng pheromone để... khụ, ép buộc vị cứu tinh của mình?

Mặt Triều Tịch lập tức đỏ bừng.

Phó Tinh Lan thấy vẻ mặt cậu thoải mái, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh suy nghĩ một lúc, đang định tìm lý do để đi ra ngoài thì thấy Triều Tịch ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn cố gắng chịu đựng xấu hổ: “Cảm ơn ngài.”

Đôi mắt cậu trong veo, đầy chân thành.

Lời Phó Tinh Lan định nói dừng lại: "..."

Phó Tinh Lan: "..."

Phó nguyên soái ngàn năm nói dối không chớp mắt, nổi tiếng là không biết xấu hổ, lúc này hiếm khi thực sự cảm thấy hơi xấu hổ.

Triều Tịch đang tắm rửa trong phòng tắm, anh đợi ở cửa, vừa thay quần áo… vừa gọi điện thoại cho Lạc Vân Châu.

Lạc mama vừa bị anh cúp điện thoại, đang lo lắng định thu dọn đồ đạc chạy tới xem xét, nghe anh nói Triều Tịch đã tỉnh, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.

Lạc Vân Châu: “Vậy để cậu ấy nghe điện thoại đi.”

Phó Tinh Lan: "?"

Phó Tinh Lan hít sâu một hơi: “Em ấy đang tắm.”

“Cậu ấy đang tắm?!” Giọng Lạc Vân Châu lập tức tăng lên mấy cấp độ.

Anh ấy ngập ngừng nói: “Thông tin của viện nghiên cứu nói cậu ấy vẫn chưa học được cách kiềm chế tốt, nếu tiếp xúc với một lượng nước nhất định sẽ…”

Phó Tinh Lan xác nhận phỏng đoán của anh ấy: “Sẽ trở thành nhân ngư.”

Giọng nói của Lạc Vân Châu lập tức mang theo chút tò mò với hưng phấn: "Này, có thật không? Dáng nhân ngư của Triều Tịch có đẹp không? Có thể chụp ảnh gửi tôi xem được không?"

Trán Phó Tinh Lan giật giật: “Hôm nay cậu muốn thử thách sức chịu đựng của tôi đúng không?”

Lạc Vân Châu ở đầu bên kia điện thoại nhướng mày.

Ngoài miệng nói đùa, nhưng trong lòng thật sự nhẹ nhõm - quả nhiên độ phù hợp cao vẫn rất tốt, mới qua một đêm, Phó nguyên soái lạnh lùng tàn nhẫn đã không khống chế được tính chiếm hữu của mình.

Ngay cả Alpha cấp S cũng không thể chống lại những bản năng đã khắc sâu trong xương của mỗi người.

Tuy nhiên, với tính cách cách ly Omega của Phó Tinh Lan, đoán chừng bây giờ có lẽ chỉ do pheromone gây rối, chiếm hữu cùng chút áy náy với tiểu nhân ngư thôi, còn xa tình yêu lắm.

Lạc Vân Châu thật sự rất vui vẻ, mong hai người có thể yêu nhau càng sớm càng tốt, điều này sẽ tránh được rất nhiều phiền phức cho cả hai.

Không ai là kẻ ngốc cả, "chiến thuật mất mạng" của Phó Tinh Lan thực sự đã ngầm đắc tội với nhiều người.

Nhưng anh lại giành đánh thắng hết lần này tới lần khác, khi tin tức truyền về hành tinh thủ đô, danh tiếng của Phó nguyên soái lại tăng vọt. Những người vốn không thích anh phát hiện ngày càng không thể làm gì, nên đương nhiên họ phải nghĩ ra những chiêu trò khác.

Luật Hôn nhân của Liên Bang quy định, tất cả các Alpha tròn 22 tuổi, Omega tròn 18 tuổi phải tham gia hệ thống kết hôn, hệ thống sẽ xứng đôi bốn lần một năm, mỗi người có thể từ chối tối đa bốn mươi lần, sau đó sẽ tiến hành quy trình cưỡng chế xứng đôi.