Thế nhưng, chỉ sau khi cử động một chút, cậu đã nhận ra có điều gì đó không ổn - mình vẫn đang ở trong hình dạng người cá!
Triều Tịch tạm dừng một chút.
Sau đó toàn thân cậu đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi.
"Không..." Triều Tịch đưa tay ra muốn giãy giụa, nhưng vừa cử động, cậu liền phát hiện, không biết từ lúc nào mà tay mình đã bị người đàn ông này khống chế một cách mạnh mẽ.
Vô số ký ức đáng sợ ùa vào trong đầu cậu, nỗi sợ hãi lập tức ập vào l*иg ngực, giống như những ngón tay vô hình đột nhiên bóp chặt cái cổ gầy gò của cậu.
Triều Tịch nhận thức được rõ ràng khoảng cách về sức mạnh giữa mình và Alpha, với chút sức lực của thân, cậu có muốn cũng không thể phản kháng nổi.
"Phó, Phó Tinh Lan..." Cậu run rẩy cầu xin, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, giống như hạt cườm vỡ: "Phó Tinh Lan, ngài đừng làm như vậy, em cảm thấy hơi sợ hãi... Làm ơn thả em đi. .. "
Thế nhưng, tác dụng của pheromone quá mãnh liệt khiến đôi mắt của Phó Tinh Lan dần chuyển sang màu đỏ.
Người đàn ông trên người áp chế cậu một cách chặt chẽ, Triều Tịch cũng có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng mãnh liệt như cơn vũ bão của pheromone vào lúc này.
Rất đáng sợ.
Vô cùng đáng sợ.
Triều Tịch gần như phát điên, cậu vùng vẫy một cách tuyệt vọng, khóc lóc cầu xin anh.
"Phó Tinh Lan! Chủ nhân!... Không! Đừng làm vậy... Làm ơn!"
Cậu đang khóc đến mức run rẩy, nhưng vì quá phấn khích nên pheromone càng phát ra nhiều hơn, như thể trong khoảnh khắc tiếp theo cậu sẽ đột phá một ngưỡng nào đó, một lần nữa khơi dậy sự say đắm gần như không thể kìm nén được của anh.
Cậu có thể cảm nhận được người đàn ông đang đè lên mình cũng đang run rẩy dữ dội.
Phó Tinh Lan cắn đầu lưỡi của anh đến bật máu, rồi vùi đầu vào hõm cổ cậu, dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy, lấy thuốc ức chế trên bàn đầu giường ra tự tiêm vào cánh tay của mình.
Anh thở hổn hển, áp đầu vào tường, hít một hơi thật sâu, khi chất ức chế bắt đầu phát huy tác dụng, anh mới dần bình phục.
“Tôi xin lỗi." Giọng anh hơi khàn khàn: "Tôi… nồng độ pheromone của chúng ta quá cao, tôi hơi mất kiểm soát…”
Triều Tịch vẫn không ngừng nức nở.
Phó Tinh Lan cảm thấy mỗi lần cậu khóc, trái tim anh lại thắt lại.
"Em không sao chứ……"
Anh quay lại xem Triều Tịch có bị thương không, giơ tay lên nửa chừng thì thấy Triều Tịch vô thức lùi lại.
Phó Tinh Lan: "..."
Phó Tinh Lan rũ mắt xuống, thu tay lại.
Một lúc sau, anh lùi lại một bước: "Thôi vậy, em nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài trước..."
Thế nhưng, vừa quay người lại, anh lại cảm thấy quần áo của mình bị ai đó kéo.
Triều Tịch hai mắt đỏ hoe, mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Lần sau... chậm một chút, đừng làm như vậy... Nếu ngài làm như vậy, em sẽ rất sợ hãi."
Phó Tinh Lan nắm chặt bàn tay đang túm lấy áo mình, trái tim như muốn vỡ nát, gật đầu nói: “Được.”
Anh mím môi lặp lại lần nữa: "Tôi xin lỗi..."
“Không, là vấn đề của em." Triều Tịch vừa nức nở vừa nói, vẻ mặt đáng thương ủy khuất, nhưng cậu không muốn Phó Tinh Lan cảm thấy áy náy nên vẫn cố gắng nói ra: “Lần trước em đã kiểm tra những gì ngài nói, và nó đã đúng."
"Đuôi của người cá cũng không phải hoàn toàn không thể chạm vào, là vấn đề của em." Cậu cố gắng kìm nén tiếng nức nở nói: "Nếu có người cần nói xin lỗi , thì người phải xin lỗi là em...."
Bọn họ vốn đã là vợ chồng, trước đó rõ ràng đã đồng ý sẽ ở cùng nhau, cùng nhau sinh sống, nếu cần thiết thì họ đều có trách nhiệm “giúp đỡ” lẫn nhau.
Huống chi trước đó bầu không khí rõ ràng rất tốt, Phó Tinh Lan cũng không phải ép buộc cậu, mà là vì cậu mà rối tung lên...
Triều Tịch hơi buồn bã: “Thật sự xin lỗi, không phải lỗi của ngài.”
Phó Tinh Lan: "..."
Phó Tinh Lan hít một hơi thật sâu.
Anh quay lại nhìn tiểu nhân ngư vẫn còn hơi run rẩy.
Rõ ràng người bị ép là cậu, cậu vẫn đang run rẩy vì sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe vì ấm ức… nhưng phản ứng đầu tiên của cậu là an ủi anh.
Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đang dần mềm đi.
Chắc chắn trên thế giới này thật sự có người, sinh ra là để khắc chế anh.