Nhưng khi bước ra khỏi cửa phòng tắm động tác vẫn rất nhẹ nhàng, anh nhớ nhét cậu vào trong để không chạm vào chóp đuôi.
Triều Tịch mím môi, vành tai càng đỏ hơn.
Phó Tinh Lan đặt cậu trở lại giường lớn, nhanh chóng bôi thuốc lên vết bầm tím trên người cậu, sau đó dừng lại, bôi thuốc lên đuôi cậu.
“Triều Tịch." Anh nói: "Tôi không phải là người kiên nhẫn lắm, tôi cũng không thích đoán mò, cho nên…” Anh hơi nghiêng người: "Quy tắc thứ hai là đừng để tôi phải đoán xem em đang nghĩ gì. "
Có lẽ bởi vì cảm thấy đối phương quá gần đuôi của mình, Triều Tịch theo bản năng lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
Cậu nuốt khan, ngoan ngoãn gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Nhưng Phó Tinh Lan lại nói: “Điều thứ ba, nếu như em phát hiện ra tâm trạng tôi không bình thường, phải ngay lập tức tránh xa ra.”
Triều Tịch hơi ngạc nhiên.
Phó Tinh Lan không giống như đang nói đùa: "Nếu cần, em có thể gọi cho Hiệp hội bảo vệ Omega - trong thiết bị đầu cuối của em sẽ có phím tắt trợ giúp lưu bằng một cú nhấp chuột. Lúc chiều nay người đó có nói với em chưa?"
Triều Tịch nhận thấy rõ ràng có gì đó không ổn, mở miệng định hỏi gì đó, nhưng Phó Tinh Lan đã ngắt lời.
"Người đó nói cho em biết chưa? Tính tình tôi không tốt, toàn liên bang đều nghe qua tiếng xấu của tôi, rất nhiều omega nhìn thấy tôi sẽ đều tránh né. Cho nên lời nói này không chỉ là thông báo, mà còn là cảnh cáo, nếu không tôi thật sự có khả năng sẽ làm rồn thương em."
Ánh mắt anh tối sầm, giọng điệu nghiêm túc: “Em hiểu không?”
Triều Tịch do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý: "Em hiểu rồi."
“Vậy." Phó Tinh Lan vẫn không có ý định lùi lại thêm một chút nào, tiếp tục nói: “Sao cả đêm nay em đều tránh mặt tôi?”
Ban đầu, Triều Tịch lo lắng đến mức tái mặt vì đã ở gần Phó Tinh Lan, nhưng khi nghe thấy điều này, cậu ấy giật mình không biết bản thân đang nghĩ gì, tai cậu lại hơi đỏ lên.
Phó Tinh Lan không để ý tới những chi tiết này, anh chỉ lén hít một hơi thật sâu, cố gắng cảnh cáo bản thân, dù lát nữa Triều Tịch có nói gì, cho dù có muốn ly hôn ngay lập tức, anh cũng nên cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.
Quả nhiên, Triều Tịch lại bắt đầu né tránh ánh mắt của anh.
Rõ ràng là cậu đang suy nghĩ gì đó trong đầu, không muốn nói với anh.
Trong lòng Phó Tinh Lan hơi trầm xuống, những cảm xúc u ám tràn ngập trong l*иg ngực giống như đám mây đen nào đó đã đọng lại rất lâu, từ từ tụ lại thành hình...
Sau đó, Triều Tịch cuối cùng cũng ngập ngừng mở miệng: "Thì ra chúng ta... đã kết hôn rồi."
Phó Tinh Lan cố gắng hết sức để kìm nén câu trả lời: "Đúng vậy."
Triều Tịch nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới việc người đàn ông này từng nói sẽ không lừa dối mình, cuối cùng nói: "Vậy ngài không thể đuổi em ra ngoài... Có đúng không?"
"Ngài không có hiệp hội bảo vệ để đi kiện em. Chúng ta đã kết hôn rồi, ngài chỉ có thể sống với em cả đời, không được hối hận..."
Cậu càng nói càng nhẹ nhàng, còn lặng lẽ dùng chút ánh sáng còn sót lại, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.
Phó Tinh Lan: "..."
Đám mây đen trong lòng Phó Tinh Lan lập tức tan ra, tan biến nhanh chóng.
Vẻ mặt anh hơi phức tạp: “Em đã suy nghĩ về chuyện này cả đêm à?”
Triều Tịch rõ ràng hơi ngượng ngùng: "Ừm..."
Phó Tinh Lan cắn răng: “Triều Tịch…”
Chết tiệt, mẹ nó ảnh hưởng pheromone cái quần.
Anh thầm chửi rất nhẹ, rồi như không thể chịu đựng được nữa, giơ tay nâng cằm Triều Tịch, tay còn lại giữ sau đầu cậu rồi hôn một cách mãnh liệt.
Triều Tịch được dạy rất nhiều thứ lung tung trong viện nghiên cứu, cậu đã học các loại chiêu thức cấm kỵ, nhưng lại không biết hôn.
Phó Tinh Lan ban đầu chỉ định làm dịu cơn khát của anh một chút, hôn cậu rồi thả cậu ra.
Thế nhưng, anh rất nhanh liền nhận thấy sự khô nóng trong cổ họng mình...
Đôi mắt Phó Tinh Lan tối sầm lại, không khỏi hôn sâu hơn.
Triều Tịch: "Ưm!"
Pheromone của hai người dần dần tràn ra, nước mắt dần dần làm mờ tầm nhìn của họ, Triều Tịch khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng trở nên không thể chịu đựng được...
Pheromone quá mức không thể khống chế mà quấn lấy nhau, sức nóng như lửa và rượu, va chạm tạo ra mùi thơm khiến người ta cảm thấy mê đắm mạnh hơn gấp trăm lần so với nỗ lực cố gắng kiềm chế của Phó Tinh Lan.
Bàn tay đang nắm chặt quần áo của Triều Tịch cũng dần mất đi sức lực, cả người đều giống như sắp muốn khóc.