Lão quản gia giọng điệu luôn rất ôn hòa, thậm chí cho đến cuối cùng vẫn luôn nở nụ cười thân thiện, nhưng Omega có vẻ xấu hổ hơn là bị mắng trực tiếp, đỏ mặt xin lỗi mấy lần.
"Không ngờ lại xảy ra tình huống đặc biệt như vậy. Phù hợp 99% thật sự là hiếm có! Tôi rất xin lỗi. Tôi hiểu lầm rồi, có cần tôi quay lại giải thích với Triều Tịch không?"
Quản gia cười lắc đầu: "Không cần quá lo lắng đâu, ngài ấy sẽ tự mình giải thích."
Thế nhưng, mãi đến sau bữa tối, Phó Tinh Lan mới tìm được cơ hội để tự mình giải thích.
Triều Tịch rõ ràng tỏ ra lo lắng, ngay cả hồ bơi vốn tràn đầy hy vọng cũng chỉ liếc nhìn thoáng qua mà không hỏi thăm tiến độ.
Cậu thậm chí còn cho rằng mình đã che giấu rất tốt…cố tình tránh mặt anh.
Phó Tinh Lan ban đầu cảm xúc không ổn định do chứng rối loạn lưỡng cực, áp suất không khí cũng giảm xuống.
Cũng may... vẫn còn một phần bôi thuốc trước khi đi ngủ.
Phó Tinh Lan đi xử lý một số công việc chính sau bữa tối.
Triều Tịch một mình ngây ngốc ở trong phòng ngủ, lúc cậu tỉnh táo lại, đã đến giờ đi ngủ, thế là theo thói quen đi tắm...
Mãi cho đến khi nhìn thấy cái đuôi thò ra khỏi bồn tắm, cậu mới chợt tỉnh táo trở lại.
Tiểu nhân ngư vẫy đuôi xinh đẹp, có chút ngốc nghếch.
Bạn bè trong viện nghiên cứu đều là tiên cá, thường không có chút kiêng kỵ nào, giúp đỡ lẫn nhau, hoặc đơn giản là ngủ trong bể bơi, đây tự nhiên trở thành thói quen của Triều Tịch, nếu không chú ý thì sẽ quên.
Nhưng mà ở đây...
Chỉ có anh là người duy nhất có thể tìm kiếm sự giúp đỡ...
Mặt Triều Tịch hơi đỏ lên.
Cậu trốn cả đêm, xem ra lần này không thể trốn thoát được...
Nhưng cậu thực sự…có chút tội lỗi.
Triều Tịch chưa bao giờ nghĩ rằng cậu và Phó Tinh Lan thực sự đã kết hôn!
Điều đó có nghĩa là họ có thể sống bên nhau mãi mãi?
Cậu đã cố ý hỏi qua, trong liên bang chỉ có Hiệp hội bảo vệ Omega, không có Alpha - nói cách khác, cho dù là cậu hèn hạ dùng pheromone cưỡng bách Phó Tinh Lan trước, đối phương cũng không thể yêu cầu ly hôn.
Nghĩ đến đây, má Triều Tịch rõ ràng càng đỏ hơn, đỏ đến tận gáy.
Cậu nhanh chóng nhìn thấy gương mặt của chính mình trong gương, càng trở nên buồn rầu hơn.
Thật là vô dụng!
Vừa làm chuyện xấu liền cảm thấy chột dạ như vậy làm sao còn có thể nhìn mặt Phó Tinh Lan đây?
Hệ thống quản lý thông minh của phủ nguyên soái có chức năng định vị chủ nhân, chủ yếu là để người hầu biết vị trí của chủ nhân để phục vụ khi cần thiết.
Khi Phó Tinh Lan dạy Triều Tịch cách sử dụng các chức năng liên quan vào buổi sáng, anh cũng đã nhập thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu vào hệ thống.
Phó nguyên soái nói anh phải đi xử lý công vụ, nhưng thực tế thì trong quá trình làm việc anh lại bị phân tâm, luôn muốn biết vị trí của Triều Tịch
Khi nhìn thấy dấu chấm tượng trưng cho người cá dừng lại ở trong phòng tắm đã hơn nửa giờ, Phó Tinh Lan đã mơ hồ nhận ra điều gì đó...
Anh liếc nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân của mình và không nhận được bất kỳ thông tin nào từ Triều Tịch.
Phó Tinh Lan khẽ cau mày, miễn cưỡng kiềm chế ý định gõ cửa. Anh tự thuyết phục bản thân rằng Triều Tịch dù sao cũng là người cá, việc cậu thích chơi đùa với nước cũng là điều dễ hiểu.
Đợi một giờ sau...
Phó Tinh Lan cuối cùng cũng không ngồi yên nổi nữa.
Triều Tịch đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa thì giật mình.
Giọng nói của Phó Tinh Lan rất nhanh vang lên ngoài cửa: "Triều Tịch? Có cần tôi giúp không?"
Triều Tịch mím môi, còn chưa nghĩ ra câu trả lời, liền nghe đối phương nhanh chóng nói tiếp: "Nếu em không nói gì, tôi sẽ trực tiếp đi vào."
Triều Tịch: "!!!"
"Đợi một chút..."
Tuy nhiên, thái độ ân cần kiên nhẫn của Phó Tinh Lan hoàn toàn khác với ngày hôm qua, cậu chưa kịp nói xong thì anh đã mở cửa bước vào.
Triều Tịch thấy vậy liền đỏ mặt, đôi mắt dính nước long lanh nhìn về phía Phó Tinh Lan, không kịp phòng bị mà đối mặt với anh.
Triều Tịch cả người đều bị đơ cứng lại.
Phó Tinh Lan ánh mắt tối sầm, nhìn cái đuôi cá của cậu không để lộ chút dấu vết nào, giọng nói hơi trầm: "Em tắm rửa sạch sẽ chưa? Tôi ôm em về giường."
Triều Tịch lắp bắp: “Rồi, rồi ạ.”
Phó Tinh Lan hôm nay tâm tình có vẻ không tốt, ít nói hơn nhiều, bế cậu về cũng không nói thêm gì nữa, cầm lấy chiếc khăn tắm, vẩy vẩy, quấn chặt Triều Tịch lại rồi bế cậu lên khỏi bồn tắm đã cạn nước.