"Triều Tịch"
Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, Triều Tịch đột nhiên giật mình không dám nói gì nữa.
Phó Tinh Lan nói: “Nếu em sống ở đây với tôi thì phải tuân theo quy tắc của tôi - quy tắc ở đây khác với quy tắc ở viện nghiên cứu…”
Triều Tịch gật đầu.
Chỉ nghe Phó Tinh Lan nói tiếp: "Đầu tiên, em phải nói thật với tôi em muốn làm gì, em không thể vì lễ phép, lý trí hay bất kỳ lý do vớ vẩn nào khác mà nói dối tôi."
"Hiểu chưa?"
Triều Tịch có chút sửng sốt, dường như đang cố gắng hiểu ý nghĩa của câu nói này, một lát sau, cẩn thận gật đầu: "Em hiểu rồi, em sẽ không lừa gạt ngài."
"Vậy," Phó Tinh Lan nói: "Bây giờ hãy nói lại cho tôi biết. Em muốn nghe tôi nói hay là để quản gia nói cho em biết?"
Triều Tịch mím môi, gương mặt đỏ dần.
Thì thầm: “Ngài.”
Khóe miệng Phó Tinh Lan lộ ra chút dấu vết cười, đáp: “Đúng vậy.”
Buổi chiều, một nhóm người đến phủ Nguyên soái đào bể bơi trong sân.
Quản gia đưa ra mấy bộ phương án thiết kế để Phó Tinh Lan lựa chọn, Phó Tinh Lan trực tiếp đưa máy tính bảng cho người bên cạnh: “Chọn cái em thích đi.”
Dinh thự của Phó Tinh Lan rất lớn lại có sân rộng. Anh từ trước đến nay cũng chưa từng xây bể bơi, chủ yếu là vì mất công dọn dẹp và cũng không thường xuyên ở lại Thủ đô nên mới làm vậy.
Lần này đột nhiên quyết định xây bể bơi, rõ ràng là dành riêng cho người chủ nhân mới.
Triều Tịch có chút lo lắng: "Cái này... Nó được xây dựng vì em sao?"
Phó Tinh Lan dường như không cảm thấy có chuyện gì sai, gật đầu: "Đúng vậy."
“Chuyển nhà tạm thời sẽ có chút phiền phức.” Anh giải thích đơn giản: “Dù sao mấy ngày nữa là bọn họ có thể hoàn thành rồi.”
Triều Tịch có chút vui mừng, gật đầu nói: "Cảm ơn."
Phó Tinh Lan tự nhiên nói: “Vậy chuyện này giao cho em phụ trách, em có thể liên hệ với quản gia, nếu không thích cách trang trí hoặc chi tiết nào trong bản thiết kế, em có thể thay đổi, quản gia sẽ để mắt tới, chờ đến khi hoàn thành xong, sẽ để em ký nhận .”
Triều Tịch giật mình: “Để em ký á?”
Phó Tinh Lan thản nhiên nói: “Đồ làm cho em, đương nhiên phải để em xác nhận xem có hài lòng hay không.”
Anh nói thêm: “Có một phòng giải trí ở tầng hai, cạnh phòng làm việc. Trước đây tôi không sử dụng nhiều, quên mất trong đó có những gì. Nếu hai ngày nữa không có việc gì làm có thể đến xem một chút, nếu có gì muốn thay đổi có thể nói với tôi.”
Triều Tịch gật đầu đáp lại, cố gắng mím môi để nhịn cười. "Được."
Mặc dù được bảo phải làm gì đó nhưng Triều Tịch đột nhiên cảm thấy mình dường như có mối quan hệ sâu sắc hơn với ngôi nhà này.
Giống như, bởi vì trong nhà càng ngày càng có nhiều đồ vật có dấu vết của ngài ấy, nơi này thật sự sẽ từ từ trở thành nhà của cậu.
Trái tim cậu chợt rung động, trong mũi chợt dâng lên một cảm giác chua chát không rõ nguyên nhân. Khi ổn định tinh thần lại, cậu vô thức giật mình.
Cậu không nhớ được nhiều chuyện, nhưng thông qua một số phản ứng cảm xúc trong tiềm thức, Triều Tịch mơ hồ đoán được trước đây anh không hề vui vẻ.
Có lẽ là do chưa từng có một ngôi nhà nào thực sự thuộc về bản thân.
Vì thế cậu không còn yêu cầu gì nữa.
Triều Tịch cho rằng mình che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng lại không biết rằng trong mắt người khác, dường như mọi thứ trong đầu cậu đều được thể hiện rõ ràng trong ánh mắt.
Hồ bơi được một đội kỹ sư Liên bang rất chuyên nghiệp đảm nhận. Người quản đốc thường thiết kế và cải tạo nơi ở của những quý tộc nổi tiếng.Cậu đã quen chứng kiến những “chủ nhân mới” dần trở nên độc đoán vì những lợi ích nhất thời, khi biết người liên lạc là Triều Tịch thì họ đều hết sức thận trọng vì sợ làm sai điều gì đó sẽ khiến Nguyên soái vốn tính tình nóng nảy trở nên tức giận.
Kết quả, không lâu sau họ nhận được nước chanh đá từ Triều Tịch, kèm theo lá bạc hà do chính phu nhân hái.
Cậu bé rõ ràng là đang mong chờ với đôi mắt sáng ngời, tuy nhiên, cậu sợ làm phiền công việc của họ nên lúc đầu cậu đều rất nghiêm túc khi giao nước cho mỗi người. Sau đó, cậu lại lặng lẽ trốn ở các góc khác nhau để quan sát, và thậm chí khi bị học phát hiện còn giả vờ đi ngang qua, bịa ra đủ thứ lý do lung tung, không muốn họ cảm thấy như đang bị thúc giục hay gây áp lực cho họ.