Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Một Mỹ Nhân Ngư Omega

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triều Tịch đỏ mặt, chán nản vùi đầu vào trong quần áo, hít một hơi thật sâu.

Kỳ thật cậu rất hài lòng, chỉ cần Phó Tinh Lan không đuổi cậu đi, cậu cảm thấy mình có thể âm thầm vui vẻ hồi lâu.

Phó Tinh Lan vừa nhận được cuộc gọi video từ Thẩm Nghiên, được biết dựa trên phân tích và thảo luận với các chuyên gia, Triều Tịch thực sự có thể xoa dịu chứng rối loạn lưỡng cực của anh.

“Tôi chỉ không biết có sự kết hợp mới có tác dụng, hay có tác dụng trong tương tác hàng ngày.” Thẩm Nghiễn nói: “Ngoài ra, tôi cũng không chắc đó là tác dụng từ pheromone hay thứ gì khác."

"May mắn là hai người đã kết hôn rồi, ngài có thể cố gắng hòa hợp với cậu ấy một thời gian. Đừng tắt thiết bị dò tìm của ngài." Anh ấy suy nghĩ một lúc: “Chúng tôi tạm thời không có thiết bị dò tìm, hiện tại phát triển và sản xuất chu kỳ ước chừng phải mất một tháng, chờ xong có lẽ sẽ cần Triều Tịch hợp tác."

Cũng muộn rồi, anh nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Phó Tinh Lan quay lại phòng khách, không thấy Triều Tịch thì quay lại hỏi quản gia, phát hiện cậu đã quay lại phòng cho khách.

Phó Tinh Lan khẽ cau mày, chẳng lẽ anh khiến cậu sợ hãi, hay là vì lời nói vừa rồi, cậu bắt đầu nghiêm túc cân nhắc có nên ở bên anh hay không?

Anh ngập ngừng bước đến cửa phòng cho khách, lắng nghe.

Triều Tịch vừa mới đánh dấu, chính là lúc nhạy cảm nhất với hơi thở Alpha A, Phó Tinh Lan vừa đến gần, cậu kinh ngạc khựng lại, cả người nhanh chóng trở nên lo lắng cùng chờ mong.

Liệu anh ấy có hỏi mình đã ngủ chưa không? Liệu anh ấy có để cậu về phòng với anh ấy không?

Dựa theo những gì Phó Tinh Lan vừa nói, nếu cậu hiểu đúng, nếu hai bên đều đồng ý thì có thể tiếp xúc thân thể, làm những việc thân mật đó phải không?

Kỳ thực hiện tại cậu vẫn còn có chút ngượng ngùng, không biết nhìn thấy Phó Tinh Lan có đỏ mặt hay không, cậu cũng chưa nghĩ tới nên cư xử thế nào...

Nhưng cậu vẫn muốn ở bên anh.

Cậu gần như nín thở chờ đợi động thái tiếp theo của người ngoài cửa.

Tuy nhiên, Phó Tinh Lan không làm gì khác, một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, tựa hồ tưởng cậu đã ngủ say, một lúc sau mới lặng lẽ rời đi.

Triều Tịch: "..."

Triều Tịch không chút sức lực ném mình vào trong chăn, nhanh chóng ôm lấy quần áo trên người, càng cảm thấy khó chịu.

Triều Tịch vốn tưởng rằng hôm nay do cậu ngủ quá nhiều, buổi tối có thể không ngủ được, nhưng có lẽ là do mùi hương của alpha còn sót lại trên quần áo đã có tác dụng, cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại một chút liền chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi hai người ăn sáng xong, Phó Tinh Lan dẫn Triều Tịch đi tham quan toàn bộ dinh thự của nguyên soái, giới thiệu cậu với quản gia và người hầu, còn đích thân dạy cậu cách sử dụng hệ thống quản lý thông minh.

Triều Tịch lúc đầu tỏ ra vui vẻ, chào hỏi mọi người một cách lịch sự và cảm ơn sự quan tâm của mọi người... nhưng dần dần trở nên hơi khó chịu.

"Ừm...có phải em đã lãng phí quá nhiều thời gian của ngài rồi đúng không?" Cậu thì thầm vào tai Phó Tinh Lan và hỏi: "Ý em là, nếu ngài có việc gì khác thì có thể mặc kệ em và đi làm việc của mình trước đi...."

Như để khiến lời nói của bản thân có tính thuyết phục hơn, cậu liếc nhìn người quản gia có khuôn mặt hiền lành rồi nói thêm: "Nếu không hiểu gì thì lát nữa em có thể hỏi chú quản gia."

Phó Tinh Lan khẽ cau mày.

Nếu đổi lại là người khác nói "không chậm trễ" thì sẽ ổn thôi.

Nhưng thật không may, Nguyên soái Phó lại nghiêm túc hơn.

Anh cau mày quay đầu nhìn về phía quản gia đang tươi cười, sau đó lại quay lại nhìn Triều Tịch: "Tại sao? Em cho rằng tôi hung dữ sao? Không muốn nghe tôi nói sao?"

"Không, không, không..." Triều Tịch giật mình, vội vàng lắc đầu.

Cậu sợ Phó Tinh Lan hiểu lầm nên vẫn ngập ngừng giải thích - trong nội quy học tập của viện đã liệt kê ba điều đầu tiên: Không thể lúc nào cũng làm phiền chủ nhân của mình, chỉ có thể xuất hiện trong tầm mắt khi ngài ấy.

Thấy biểu cảm của Phó Tinh Lan có vẻ không đúng, vội xua tay nói thêm: “Em không nói ngài là chủ nhân, em chỉ cảm thấy lúc nào cũng như đang làm phiền ngài như vậy có chút... ừm, thô lỗ…”

Đôi mắt Phó Tinh Lan hơi tối lại, anh chợt nhận ra một vấn đề - dường như không thể thay đổi những quan niệm sai lầm đã in sâu trước đây của viện nghiên cứu chỉ bằng một hai câu nói.

Anh quyết định thử cách tiếp cận khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »