Anh cau mày suy nghĩ một lúc: "Như vậy đi, vài ngày nữa tôi sẽ tìm người giải thích chi tiết tình hình hiện tại cho em, bao gồm cả những rủi ro mà em có thể gặp phải nếu đưa ra những lựa chọn khác nhau."
Đối với việc anh nói ra những lời này, anh nhất định sẽ có thiên hướng chính mình, Phó Tinh Lan quyết định tìm một người trung lập hơn, chẳng hạn như nhân viên có liên quan của Cục Kết hôn.
Thay vì đợi Triều Tịch giận dỗi mình sau khi đã biết hết mọi chuyện, tốt hơn hết nên trình bày mọi chuyện và làm rõ ngay từ đầu.
Lượng tin tức quá nhiều, Triều Tịch sửng sốt một lát mới gật đầu: "Được ạ."
Phó Tinh Lan cố gắng nhịn xuống muốn chạm vào cậu, cố gắng bình tĩnh nói: “Vậy thì đợi chúng ta bình tĩnh lại, suy nghĩ chuyện này rồi mới nói chuyện, tôi sẽ tìm quần áo cho em thay trước rồi chúng ta xuống nhà ăn cơm."
Triều Tịch mím môi, trong đầu tràn ngập tâm sự, không cách nào nghĩ ra, đành phải gật đầu theo lời nói của hắn.
Cậu vẫn chưa đứng vững nên được Phó Tinh Lan bế suốt một đoạn đường đến nhà ăn.
Hầu gái và quản gia của phủ nguyên soái mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mọi người đều hiểu được vị trí của phu nhân trong lòng nguyên soái.
Bữa tối rất phong phú, Triều Tịch thực sự đói bụng, đồ ăn của Phủ nguyên soái rõ ràng so với lúc ở viện nghiên cứu tốt hơn nhiều rất nhiều, cậu tạm thời gác lại những lo lắng đó, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn ăn, không để ý Phó Tinh Lan luôn cố ý vô tình nhìn về phía này.
Khi Phó Tinh Lan định thần lại thì phát hiện mình đã nhìn chằm chằm cậu rất lâu.
Anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Không ngờ, tiểu nhân ngư được cứu từ viện nghiên cứu này không chỉ cư xử tốt mà còn có nghi thức ăn uống tuyệt vời. Mặc dù rõ ràng đang đói nhưng mỗi cử động của cậu vẫn rất đẹp mắt.
Phó Tinh Lan nheo mắt lại, chẳng mấy chốc dường như đã thuyết phục được chính mình, yên tâm nhìn cậu ăn.
Khi Triều Tịch nhận ra điều gì đó và quay đầu lại, anh mới tự nhiên thu ánh mắt lại.
Triều Tịch: ?
Ăn xong, Phó Tinh Lan đi gọi video call.
Triều Tịch cuối cùng cũng có thời gian suy nghĩ rõ ràng, nhớ tới trước đó Phó Tinh Lan đã nói hai người nên tách ra, bình tĩnh lại nên cậu quay trở lại căn phòng khi đến ngày hôm qua.
Mặc dù đây là phòng dành cho khách nhưng thực tế nó không quá nhỏ. Mọi tiện nghi đều gọn gàng đầy đủ. Trong phòng còn có phòng tắm, nhưng bồn tắm nhỏ hơn nhiều so với phòng ngủ chính.
So với ký túc xá trước đây của cậu ở viện nghiên cứu thì nó đã tốt như thiên đường rồi.
Cơn đau nhức khó chịu trong cơ thể dần dần lắng xuống, cậu đã ăn đủ, ngủ ngon và lấy lại tinh thần, lúc này Triều Tịch mới cảm thấy mình đã thực sự ổn định ở đây.
Cậu cũng đang mặc bộ quần áo của Phó Tinh Lan, hơi rộng rãi và có mùi thơm thoang thoảng của bột giặt, nhưng có lẽ vì lấy ra khỏi tủ quần áo của Phó Tinh Lan nên có phần vương mùi Alpha.
Triều Tịch bất giác vùi đầu vào cổ áo anh, hít một hơi thật sâu mùi hương của Phó Tinh Lan.
Cậu không thể mô tả chính xác mùi đó, nhưng chỉ cảm thấy nó hơi giống một loại thuốc lá đắt tiền.
Nó không hắc và gắt như các sản phẩm thuốc lá thông thường, nó hơi giống xì gà La Habana sau khi lên men, nó chỉ có mùi khói rất nhỏ, quý hiếm và có ma lực, chỉ hít một hơi cũng có thể khiến người ta phải nghiện.
Vốn cậu sẽ bị đưa đến một người chủ không rõ danh tính, sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng cậu cũng chấp nhận rằng người đó có thể tàn nhẫn với mình, đánh đập, coi cậu như một món đồ chơi, đối xử tệ bạc với cậu...
Kết quả là cậu may mắn gặp được Phó Tinh Lan, người không chỉ cứu cậu mà còn giúp cậu tắm rửa, bôi thuốc và cho cậu ăn ngon, ngủ ngon.
Thậm chí còn quyết định cưới cậu vì bị ép phải làm...cái đó với cậu!
Triều Tịch cảm thấy mình không có yêu cầu nào khác cả.
Nhưng Phó Tinh Lan thì sao...Anh là nguyên soái của Liên Bang, hiển nhiên có thể có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Triều Tịch khẽ cau mày, suy nghĩ về lời nói và hành động của mình từ khi gặp nhau đến nay - lúc dạo đầu, cậu mất hết lý trí trong cơn nóng nảy, vội kéo quần người ta... rồi hiểu nhầm lòng tốt của người ta trong bồn tắm…Lúc sau lại cảnh giác như thể đang đối mặt với kẻ xấu nào đó…
Ah.