Chương 21

Nếu không, nó sẽ chỉ mang đến vô số rắc rối cho cuộc sống tương lai.

Thậm chí vì địa vị đặc biệt của anh, nếu sau này Triều Tịch đổi ý, rất có thể sẽ gây ra nhiều rắc rối cho cả hai.

Anh thực sự muốn cùng đối phương tiến xa hơn, đương nhiên không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ với cả hai.

Suy cho cùng, Phó Tinh Lan đã phải vật lộn với chứng rối loạn lưỡng cực trong nhiều năm, sự tỉnh táo của anh đã đạt đến đỉnh điểm trong quá trình đấu tranh.

Anh hít một hơi thật sâu, đột nhiên dùng hai tay nắm lấy vai Triều Tịch, đẩy cậu ra: “Là tôi hỏi quá vội vàng.”

Phó Tinh Lan bình tĩnh điều chỉnh cảm xúc, giảm tốc độ nói: “Triều Tịch, kỳ thật trước đây tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này, chúng ta trước tiên phải làm rõ một chuyện.”

Triều Tịch không biết vì sao anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong tiềm thức có chút sợ hãi, cậu gật đầu nói: "Vâng."

Phó Tinh Lan suy nghĩ một chút: “Việc tối hôm qua làm với tôi…em còn cảm thấy khó chịu không?”

Triều Tịch giật mình, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không khó chịu…” Sợ mình không nói rõ, cậu đỏ mặt nói thêm: “Rất thoải mái.”

Có lẽ là do bị ép động dục nên dù là lần đầu tiên, cậu cũng chỉ cảm thấy hơi khó chịu, trong ấn tượng mơ hồ, cậu chỉ nhớ hơi nóng thiêu đốt và sự mãnh liệt của Phó Tinh Lan, hoàn toàn phù hợp với ham muốn của cậu.

Về phần vết thương trên người khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Triều Tịch đã từng thấy nhiều vết thương nặng hơn ở viện nghiên cứu nên chỉ coi những vết thương này là chuyện bình thường.

Cậu nhút nhát thành thật, thẳng thắn nói: “Ngoại trừ lúc đầu hơi đau, có thể vì ngài…quá lớn, em chưa chuẩn bị trước, nhưng sau đó rất thoải mái”.

Phó Tinh Lan: "..."

Phó Tinh Lan máu bắt đầu dồn lên não, không tự chủ được, gần như không nói được nữa.

Anh vội vàng ngắt lời: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Anh đành phải đứng dậy khỏi giường, giả vờ thờ ơ uống một ngụm nước đã chuẩn bị sẵn cho Triều Tịch bên giường.

Anh ho một tiếng, không khỏi quay đầu lại nhìn người nào đó.

Vành tai Triều Tịch đỏ bừng, nhưng cậu hiển nhiên không ý thức được mình đã "kích động" ý chí Alpha bình thường.

Phó Tinh Lan chợt nghĩ, nếu Triều Tịch nói thẳng như vậy, chẳng lẽ cậu hoàn toàn không nhận thức được tầm quan trọng của chuyện này?

Nghĩ Triều Tịch có thể chỉ cảm thấy thoải mái, không quan tâm đến việc mình sẽ trải qua với ai, giọng điệu của Phó Tinh Lan lại trở nên nghiêm túc.

Anh nói: “Tôi không biết viện nghiên cứu đó đã dạy gì cho em, nhưng đây là vấn đề rất riêng tư, em không thể làm điều đó với người khác, có hiểu không?”

Triều Tịch đỏ mặt, gật đầu nói: "Em hiểu."

“Mặc kệ em có hiểu hay không,” Phó Tinh Lan cố gắng kìm nén cơn tức giận, cân nhắc lời nói của mình: “Vì pheromone của chúng ta hợp nhau, cả hai đều cảm thấy thoải mái, nên tôi nghĩ ít nhất chúng ta cũng hợp nhau về thể xác.”

"Bởi vì những điều kiện khác cũng phù hợp, tôi dự định cùng em phát triển mối quan hệ đáng tin cậy lâu dài hơn, trong mối quan hệ này, tôi chỉ có thể dung túng em làm loại chuyện này với một mình tôi."

Anh suy nghĩ một lúc: “Chúng ta muốn sống cùng nhau lâu dài, đảm bảo sự chân thành, tôn trọng lẫn nhau, nhưng không can thiệp vào công việc của nhau, không hỏi thăm chuyện riêng tư của nhau và trao đổi trước về bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến cả hai. Xét đến vấn đề pheromone, khi có nhu cầu...chúng ta cũng có thể "giúp đỡ" lẫn nhau."

"Đây là ý hiểu hôn nhân của tôi."

Triều Tịch ngơ ngác nhìn anh.

Một lúc sau, hình như cậu cũng hiểu được một chút...tức là, không nói đến tình cảm...phải không?

Cậu lẩm bẩm: “Giống như chủ nhân và thú cưng?”

“Cái gì?” Phó Tinh Lan dừng một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu giải thích: “Không, quan hệ giữa chúng ta bình đẳng, em cũng có thể sống tự do.”

Triều Tịch nghĩ, vậy thì là một chủ nhân tốt và thú cưng.

Phó Tinh Lan không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, hắn dần dần bình tĩnh lại: “Tôi biết mình hỏi hơi sớm. Có nhiều điều em chưa biết, chẳng hạn như Luật Hôn nhân Liên Bang. Là một công dân Liên Bang, em có những quyền lợi gì…v.v, sau này em sẽ gặp đủ loại người, em có thể có những lựa chọn khác."

"Tôi không muốn sau vài năm nữa em sẽ hối hận về quyết định hiện tại của mình, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, tôi muốn biết câu trả lời lúc này của em..."