Chương 20

Cậu thậm chí còn có thể tồi tệ hơn, nói cậu sẽ không rời đi cho đến khi báo đáp được anh, sau đó cứ tiếp tục trì hoãn...

Mặc dù điều này có vẻ hơi hèn hạ.

Chỉ nghĩ đến đây, Triều Tịch không khỏi cảm thấy có lỗi.

May mắn, trước khi cậu có thể tiếp tục suy nghĩ về điều đó, người đàn ông đã lên tiếng, giới thiệu ngắn gọn về bản thân.

“Tôi tên là Phó Tinh Lan, hiện là Nguyên soái đương nhiệm của Quân đoàn số một trong Liên Bang, 32 tuổi, Alpha cấp S, chưa kết hôn.”

Triều Tịch mở to hai mắt, hiển nhiên không ngờ người đàn ông trước mặt lại lợi hại như vậy.

Nghe Phó Tinh Lan nói tiếp: “Cha tôi là cựu thượng tướng của Quân đoàn số một, mẹ tôi là trưởng nữ gia tộc Lan Tư của Đế Quốc, cả hai người đều đã qua đời.”

Triều Tịch hơi giật mình.

Phó Tinh Lan: "Tôi có hai dinh thự ở thủ đô, hai trang viên ở tinh vực M6 với tinh vực Ktx-2. Phần lớn tài sản đều đầu tư ở Liên Bang..."

Ánh mắt Triều Tịch dần dần trở nên mơ hồ: "?"

Phó Tinh Lan nói về những tình huống chính trị phức tạp mà anh đang phải đối mặt. Anh dừng lại giải thích: "Đây đều là những điều mà hầu hết mọi người ở Liên Bang đều ngầm hiểu, em không cần phải quá áp lực..."

Lúc này Triều Tịch mới tỉnh táo lại, thận trọng ngắt lời: "Vâng, nhưng mà…ngài không cần nói nhiều với em như vậy..."

Phó Tinh Lan hơi khựng lại, nghiêm túc nhìn cậu.

"Cần."

"Bởi vì em cần phải biết rõ những chuyện này, mới có thể lựa chọn có nên đối mặt cùng tôi không."

Triều Tịch nhất thời choáng váng.

Cậu ngập ngừng hỏi: “Đối mặt…cùng nhau có nghĩa là gì ạ?”

Theo kế hoạch của Phó Tinh Lan, lẽ ra lúc này anh nên giải thích Luật Hôn nhân của Liên Bang, đồng thời giải thích cho dù Triều Tịch có xin Hiệp hội bảo vệ Omega làm thủ tục ly hôn, về sau cũng sẽ vào hệ thống xứng đôi lần nữa, và khả năng cao vẫn sẽ kết hôn với một người mà cậu không quen biết.

Hai người đã đánh dấu tạm thời, sức khỏe của Triều Tịch không ổn định, nếu lại phát tình, thay vì dùng thuốc ức chế thì thà tiếp tục để hắn xoa dịu còn hơn, như vậy sống chung với anh sẽ thích hợp hơn.

Nếu Triều Tịch sẵn lòng, với tư cách là chỉ huy của Quân đoàn số một, anh có thể giúp cậu truy tìm thân thế, khôi phục trí nhớ, tìm người mua đã đặt hàng...

Anh sẽ cho cậu sự tự do tối đa, Triều Tịch có thể làm bất cứ điều gì cậu thích, xây bể bơi, vui chơi dưới nước, học nhiều sở thích khác nhau, thậm chí quay lại trường học tiếp tục cuộc sống bình thường…

Tuy nhiên.

Nhìn vào mắt Triều Tịch, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, Phó nguyên soái hoàn toàn quên mất bài “diễn thuyết” của mình.

Trong đầu anh chỉ còn lại một câu: “Có nghĩa là——” Ánh mắt Phó Tinh Lan sâu thẳm, hơi cúi đầu, tiến lại gần Omega.

"Tôi muốn hỏi em, em có bằng lòng kết hôn với tôi không?"

Triều Tịch có vẻ sợ hãi, hồi lâu mới mở to mắt.

Phó Tinh Lan khựng lại, cũng nhận thấy câu hỏi này quá hấp tấp.

Anh lùi lại nửa bước, cố gắng không tạo quá nhiều áp lực lên Triều Tịch.

Triều Tịch cuối cùng cũng ý thức được, cậu mở miệng: "Em..."

“Ý tôi không phải vậy.” Phó Tinh Lan bị cảm xúc gián đoạn, vội vàng cứu chữa: “Tôi chưa nói rõ, em còn chưa hiểu tình huống hiện tại…”

Triều Tịch chớp mắt, trái tim vừa đập loạn cũng dần dần bình tĩnh lại.

Phó Tinh Lan đối xứ với cậu tốt như vậy, nên vừa nghe được những lời vừa rồi của anh, cậu thật sự cho rằng đối phương đang tỏ tình với mình.

Nhưng anh biết rõ điều này là không thể.

Chưa kể cậu chỉ là nhân ngư cải tạo, nhất định sẽ mang đến cho đối phương rất nhiều phiền toái, nghĩ kỹ một chút, bọn họ mới quen biết chưa đầy hai mươi bốn giờ.

Phó Tinh Lan nói như vậy, anh là vì cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm khi đã quan hệ với cậu.

Người này cũng quá tốt rồi.

Trái tim Triều Tịch như tê dại, cậu chỉ cảm thấy nếu thời gian quay ngược lại, Phó Tinh Lan hỏi cậu lần nữa, cậu sẽ không ngơ ngác mà nhanh chóng đồng ý, để anh không có cơ hội hối hận.

Phó Tinh Lan nhắm mắt lại, nóng lòng muốn đem người trước mặt tiến vào địa bàn của mình, nhưng về mặt lý trí, anh biết rất rõ – dùng đánh ấn tạm thời hoặc bầu không khí này để dụ dỗ hứa hẹn điều không chân thành sẽ thực sự vô nghĩa.

Họ muốn kết hôn thì phải ở bên nhau lâu dài, hợp đồng này phải dựa trên cơ sở cả hai bên hiểu rõ ưu nhược điểm của đối phương, đạt được thỏa thuận chân thành nhất.