Chương 19

Nhưng mặt khác, anh đủ chân thành với tất cả anh em bạn bè của mình, không bao giờ qua loa trong vấn đề nguyên tắc, anh tin chìa khóa của mối quan hệ lâu dài giữa mọi người là đủ tin tưởng.

Anh có nguyên tắc và sự kiên trì của riêng mình.

Vì vậy, nếu hỏi Thẩm Nghiễn, Lạc Vân Châu hoặc những người xung quanh Phó Tinh Lan, nếu gặp nguy hiểm thì ai là người đáng tin nhất mà họ có thể giao phó những việc quan trọng, mọi người sẽ không chút do dự chọn Phó Tinh Lan.

Đây có lẽ là điểm quyến rũ của nguyên soái đại nhân.

Phó Tinh Lan đương nhiên hiểu Lạc Vân Châu cũng vì tốt cho mình, dù là vì thế cục hiện tại, hay vì thân thể của mình, Triều Tịch hiện tại là lựa chọn tốt nhất.

Điều hiếm hoi nhất là - anh cũng không ghét ở bên cậu.

Cho dù theo quy định của Liên Bang, anh phải chung sống với một Omega đến hết đời thì Triều Tịch vẫn là lựa chọn duy nhất anh có thể chấp nhận vào lúc này.

Dù không có đống phân tích rườm rà của Lạc Vân Châu, Phó Tinh Lan cũng sẽ không thể ngủ với người ta xong mặc kệ.

Anh biết rất rõ, chỉ một đêm thôi là chưa đủ để anh thật sự yêu đối phương, cùng lắm là đau lòng vì cho tính tình đối phương quá ngoan ngoãn, và tính chiếm hữu nhất thời với Triều Tịch.

Nhưng chỉ thế thôi là đủ rồi.

Nếu Triều Tịch sẵn lòng, bọn họ có thể cứ vậy ở bên nhau, Phó Tinh Lan đương nhiên sẽ đối xử tử tế nhất có thể với cậu.

Anh khinh thường giấu Triều Tịch, dụ dỗ hoặc lừa dối để cậu ở bên mình, nhưng Phó nguyên soái trước nay vẫn luôn bá đạo, không có lý do gì mà dễ dàng từ bỏ những gì mình muốn.

Mãi đến khi quản gia đến báo bữa tối đã chuẩn bị xong, Phó Tinh Lan mới nhận ra trời đã tối.

Anh xoa xoa thái dương, giơ tay tắt màn hình kết thúc cuộc họp: “Được rồi, tôi đi gọi…phu nhân.”

Bất kể cuối cùng Triều Tịch có quyết định ly hôn hay không, ít nhất hiện tại cậu vẫn là phu nhân nguyên soái.

Quản gia hiển nhiên hiểu ý của anh, ưu nhã gật đầu: "Được, tôi sẽ báo cho hầu gái chuẩn bị thêm mấy món ăn cho phu nhân lựa chọn, hi vọng ngài ấy sẽ thích."

Phó Tinh Lan gật đầu: “Không nên cay quá.”

Anh nhanh chóng đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Triều Tịch còn chưa tỉnh lại, một khối nhỏ nép mình trên giường, tựa hồ giống hệt lúc anh rời đi.

Lòng Phó Tinh Lan chợt dịu lại.

Anh ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm cậu một lúc, gần như không muốn đánh thức cậu dậy.

Tuy nhiên, không biết nhân ngư có đặc biệt nhạy cảm với hoàn cảnh hay không. Một lúc sau, Triều Tịch đột ngột chuyển mình, cậu từ từ mở mắt.

"A?" Vẻ mặt cậu bối rối trong giây lát, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại sau khi nhìn rõ người đối diện: "A, xin lỗi...em ngủ quên mất."

Cậu hơi xấu hổ, dụi dụi mắt, vội vàng muốn đứng dậy mới nhận ra trời đã tối, chân cậu cũng đổi trở lại rồi.

Dường như cậu không chỉ ngủ quên mà còn ngủ rất lâu.

Dưới ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp, người đàn ông đang lặng lẽ nhìn mình, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

Phó Tinh Lan: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Triều Tịch lo lắng nuốt nước miếng, nói: "À, vâng, vâng."

Thực ra cậu...đã tỉnh dậy khi Phó Tinh Lan mở cửa, nhưng vì tình huống xấu hổ trước khi ngủ nên cậu nhất thời không đủ can đảm để mở mắt.

Kết quả, cậu nhận thấy người đàn ông ngồi xuống cạnh mình, dường như có điều gì muốn nói với cậu.

Triều Tịch hơi bất an.

Cậu không chắc anh muốn nói gì với mình. Nói một cách dê hiểu, hai người trước đây chưa hề quen biết nhau, không thể còn chuyện gì để bàn bạc...

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ có thể đoán đối phương có lẽ muốn đuổi mình đi.

Hơn nữa, người này cũng không có quan hệ gì với cậu, nhận cậu lâu như vậy, còn giúp cậu làm dịu cơn phát tình, như vậy đã là rất tốt rồi.

Theo lý là như thế, nhưng nghĩ tới việc rời xa người này, Triều Tịch vẫn có chút buồn bã, không biết là vì đánh dấu tạm thời, hay vì...

Đã lâu lắm rồi cậu mới được đối xử dịu dàng như vậy.

Triều Tịch không dám giả vờ quá lâu, sợ bị phát hiện sẽ càng xấu hổ nên vội vàng giả vờ tỉnh lại.

Sau đó cậu nghe Phó Tinh Lan nói một cách nghiêm túc, anh muốn nói với cậu điều gì đó.

Tim Triều Tịch đập thình thịch, cậu hơi hoảng sợ.

Cậu thậm chí còn bốc đồng muốn sử dụng một số thủ thuật hạ đẳng mà cậu đã học ở viện nghiên cứu, những thủ đoán mà cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ sử dụng, chẳng hạn - nói anh cưỡng ép mình trong kỳ phát tình, phải chịu trách nhiệm về những hành động trước đó của anh, để cậu ở bên anh mấy ngày?