Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Một Mỹ Nhân Ngư Omega

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Vân Châu: "Bác sĩ Thẩm nói mọi chuyện đều ổn, tôi cũng yên tâm phần nào, dù sao thì..."

Phó Tinh Lan tưởng anh ấy sẽ nói "Dù sao thì cậu cũng sẽ không cho tôi tận mắt nhìn thấy."

Nhìn thấy Lạc Vân Châu nuốt con tôm, thản nhiên nói: “Dù sao thì tôi cũng đã từng thấy rồi.”

Phó Tinh Lan: "..."

Phó Tinh Lan vô cảm: “Vậy ra cậu cất công tới đây để tìm đánh?”

"Ài, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu thôi mà."

Lạc Vân Châu nói: "Không chỉ có tôi nhìn thấy, mà đám người trong Cục Giám Sát cũng nhìn thấy. Không biết có phải quay lén hay không, nhưng..."

Anh ấy cố ý dừng lại, thấy Phó Tinh Lan khẽ cau mày, rõ ràng dừng đũa nhìn sang, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng trước khi đưa người qua cho cậu đêm qua, tôi đã nhận được từ nhà họ Tiêu, nhà họ Bạch, Quân đoàn thứ ba bảy tám đơn mời xứng đôi, thậm chí lão Lục ở Cục Giám sát còn gửi, đại khái họ đều nói cảm thấy tiếc cho trải nghiệm của Triều Tịch, muốn có cơ hội xứng đôi…”

Phó Tinh Lan ngắt lời: “Không phải Lão Lục đã lập gia đình lâu rồi sao?”

Lạc Vân Châu nói thêm: “Con trai anh ta là Alpha, muốn tranh thủ cho con mình."

Phó Tinh Lan cau mày càng sâu.

Nhìn Lạc Vân Châu nhấp một ngụm rượu để làm dịu cổ họng, câu chuyện đột nhiên thay đổi: “Nhưng may mắn, độ phù hợp không bằng cậu.”

Phó Tinh Lan nhíu mày, bình tĩnh lại một chút.

Phó Tinh Lan có vẻ khó hiểu: “Vậy là cậu tới đây để đòi lợi ích từ tôi?”

Anh nói thêm trước khi Lạc Vân Châu lên tiếng: “Trừ việc Thẩm Nghiễn không thể đưa cho cậu, có thể nói thử cái khác.”

Lạc Vân Châu lập tức bĩu môi.

Ài, quá thân cũng không tốt, lời còn chưa kịp nói đã bị vạch trần.

“Vậy thì cứ giữ trước đi, cậu nợ tôi một khoản.” Anh ấy nhanh chóng lại gần: "Tôi muốn nói, đừng không trân trọng cơ hội. Omega dạo này đã khan hiếm rồi chứ đừng nói đến nhân ngư, bao nhiêu người muốn tranh đoạt đó..."

Phó Tinh Lan biết rất rõ sức hấp dẫn của Triều Tịch.

Anh không muốn nghe tiếp lời này, ngắt lời: “Tôi biết, tôi không muốn ép hôn.”

Lạc Vân Châu biết tính tình của anh, liền ngừng nói, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Này...cậu nói với Triều Tịch chuyện kết hôn thế nào?"

Phó Tinh Lan: "..."

Phó Tinh Lan cuối cùng lộ ra một chút bực bội: “Tôi còn chưa nói.”

Thực ra, trước khi Lạc Vân Châu đến, Phó Tinh Lan đã nghĩ cách giải thích mối quan hệ giữa hai người với Triều Tịch.

Hệ thống kết hôn của Liên Bang thực chất không phải vô nhân đạo, độ phù hợp nằm trong khoảng từ 50 đến 85, trước khi đánh dấu hoàn toàn, hai người xứng đôi có thể nhận được quyền từ chối.

Tuy nhiên, nếu độ phù hợp trên 85, suy xét đến tỷ lệ sinh ngày càng giảm cùng kế hoạch tối ưu hóa dân số, sẽ khó được chấp thuận quyền từ chối.

Giống như Phó Tinh Lan với Triều Tịch, độ phù hợp đạt tới 99, một bên còn là cấp S, về cơ bản sẽ như Lạc Vân Châu nói, họ đã được đăng ký trong hệ thống kết hôn ngay từ đầu, được luật liên bang bảo vệ,thậm chí còn không thể ly hôn.

Phó Tinh Lan đêm qua vốn đang tính toán đưa người về, anh vốn định dùng chiến công lần này để đổi lấy đặc quyền, hoặc ép Lạc Vân Châu thực hiện một số hành động phá lệ...

Chẳng qua hiện tại hiển nhiên anh đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này.

Nhưng cả hai vẫn chưa đánh dấu vĩnh viễn, nếu thật sự muốn ly hôn...

Trên thực tế không phải là không thể.

Ví dụ, Triều Tịch đã đến Hiệp hội Omega, kiện anh về tội ngược đãi.

Phó Tinh Lan giơ tay nhéo nhéo lông mày.

Lạc Vân Châu nhún vai, lộ ra vẻ mặt thờ ơ hiếm có, không phù hợp với hình tượng giễu cợt của mình: “Vậy thì đừng nói cho cậu ấy biết, Triều Tịch nhất định không biết có cái thứ như Hiệp hội Omega…”

Phó Tinh Lan liếc anh một cái.

Nhưng Lạc Vân Châu không thể yên tĩnh được vài phút, nhanh chóng lộ nguyên hình.

“Tính tình cậu ấy không tốt sao?” Lạc Vân Châu nhìn thấy Triều Tịch lúc cậu còn đang hôn mê, nên chưa thật sự giao tiếp với cậu.

Anh ấy hơi tò mò: "Thái độ của Triều Tịch bây giờ thế nào? Có tức giận với hành vi bạo lực của cậu tối qua không? Có chỉ vào mũi mắng cậu cầm thú không?"

“Không." Phó Tinh Lan nói: "Tính tình em ấy rất tốt.”

Lạc Vân Châu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá rồi còn gì! Cậu dỗ dành người ta, khiến cậu ấy yêu cậu, không vô cớ đòi ly hôn, tốt cho cả hai người.”

Anh ấy suy nghĩ một lúc, sợ Phó Tinh Lan không thông suốt, không khỏi nghiêm túc nói thêm: “Tôi nói thật đấy, cậu không muốn tìm ra giải pháp cho chứng rối loạn lưỡng cực của mình à?!"
« Chương TrướcChương Tiếp »