Dư Ninh hẳn là nên cảm thấy sợ hãi, chuyện ly kỳ quái đản như vậy phảng phất như trong mấy tiểu thuyết liêu trai¹
xưa. Nhưng đối diện với đôi mắt sũng nước của thanh niên, hắn thật sự không thể bày ra dáng vẻ sợ hãi được.
Uy hϊếp nếu khóc nữa sẽ ném ra ngoài của Dư Ninh thập phần hữu hiệu, thanh niên đã không còn gân cổ gào khóc nữa, chỉ có nước mắt vẫn cuồn cuộn chảy xuống không ngừng. Cậu không tiếng động nghẹn ngào, thậm chí còn bị hụt hơi, nấc cụt.
Dư Ninh cảm thấy mọi sức lực của mình đều bị rút ra ngoài, hắn bất đắc dĩ nói, “Rốt cuộc cậu khóc cái gì?”
Bả vai thanh niên run lên, “Ngài, hức, muốn, hức, ném, hức, em, hức, đi, hức…”
Hắn thật sự muốn lấy cái gậy gõ phạt thanh niên. Rõ ràng bộ dáng đã hai mươi tuổi đầu, nói năng lại không khác gì con nít ranh ba tuổi. Lại nghĩ tới gia khỏa này nhìn qua là người trưởng thành, nhưng thực tế chỉ hơn một tuổi chứ mấy. Nhớ đến điều này, Dư Ninh không khỏi cảm thấy một cỗ không khí quỷ dị dần dần tràn ngập.
Thanh niên trước mắt hắn, thật sự chỉ là chó.
Tận mắt nhìn thấy, thiên chân vạn xác, thế giới này vậy mà lại tồn tại loại chuyện hoang đường như vậy.
Thế hiện tại nên làm sao bây giờ?
Khẳng định là không thể đưa cậu đến trạm cứu trợ động vật được nữa, chắc chắn sẽ dọa hỏng mấy nhân viên ở đó. Nhưng muốn hắn thu dưỡng một con sẽ biến thành người chó, này thật sự là…
Cậu hiện tại đứng trước mặt Dư Ninh, lấy tư thái là một người đàn ông sống sờ sờ, hắn cũng không có cách nào đơn thuần đối đãi với cậu như thú cưng được. Tuy rằng thanh niên kiên trì nói mình là cẩu, nhưng ai có thể xác định được rốt cuộc cậu thực sự là chó hay người cơ chứ?
Thanh niên dường như cảm nhận được Dư Ninh khó xử, cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt, thấp giọng nói, “Em sẽ đi, là em không tốt, ngài không biết em là một con chó kỳ quái như vậy.”
Tuy nói như thế nhưng đôi mắt vừa được lau khô của thanh niên lại ậng nước, trượt xuống hai má thon gầy. Cậu cử động chân, chậm rì rì, gian nan rời khỏi thư phòng.
Dư Ninh gọi người lại, “Cậu tính toán đi đâu?”
Thanh niên đưa lưng về phía hắn, hai vai run rẩy đến lợi hại. Hắn biết cậu lại khóc.
“Cấm khóc!” Dư Ninh quát lớn, “Khóc thì làm được gì, có thể giải quyết được vấn đề sao, có thể làm cậu chịu được khống chế mà không biết thành người nữa hả?” Hắn trước nay luôn khinh thường những người gặp chuyện chỉ biết khóc, hiện tại cũng không ngoại lệ. Dư Ninh cưỡng chế lệnh cho thanh niên không được đi, chính mình đến phòng khách ngồi, đau khổ nghĩ xem mình nên làm thế nào mới phải.
Thanh niên thấy Dư Ninh không lập tức coi cậu là quái vật mà đuổi đi, trong lòng dâng lên một tia hi vọng, lại cảm thấy hi vọng như vậy quá xa xỉ, nỗ lực áp chế nó xuống. Nhưng lúc được nhìn thấy Dư Ninh ngồi trên ghế sopha không nói một câu nào, cậu lại cảm thấy thực vui vẻ. Cảm xúc lúc vui lúc buồn lẫn lộn này làm đầu cậu quay mòng mòng.
Dư Ninh suy nghĩ một hồi, quay đầu hỏi, “Cậu hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào về cha mẹ mình hả?” Đoạn nhìn thấy thanh niên ngồi xổm trên mặt đất như chó, hai tay cũng chống trên sàn nhà y chang nhau.
Thanh niên ngoan ngoãn trả lời, “Không biết.”
Dư Ninh đầu đầy hắc tuyến, “Cậu lại đây, ngồi lên trên ghế.”
Người nọ nghe vậy dịu ngoan nghe lời, nhưng không phải ngồi-ngồi mà như cũ ngồi-xổm trên ghế sopha. Dư Ninh bốc hỏa, “Cậu hiện tại là con người! Ngồi giống tôi đây này!”
Thanh niên mở to hai mắt nhìn bộ dáng Dư Ninh, bắt chước ngồi theo. Cả người cậu đều không được tự nhiên, luôn nhích tới nhích lui, một hồi lại dịch dịch, một hồi lại dùng tay nắm lấy sopha, một hồi lại đem chân nâng lên hạ xuống như là nhịn không được muốn co chân lên ghế.
Dư Ninh làm lơ chật vật của câu, lại hỏi tiếp, “Những con chó khác xung quanh thì sao? Cậu chắc là có thể giao lưu với chúng đi? Có tìm được ai giống cậu không?”
Thanh niên bi thương đáp, “Chúng nó đều không để ý đến em.”
Có thể thấy được loại tình huống này của thanh niên, đừng nói là Nhân giới, ngay cả Cẩu giới chắc cũng tuyệt vô cận hữu, có một không hai.
Dư Ninh đưa ra kiến nghị, “Không bằng liên hệ với Viện khoa học thử xem? Chắc các nhà khoa học có thể tìm ra nguyên nhân, có thể là gen của cậu có vấn đề gì đó, hoặc là giống loài biến dị linh tinh.” Ngoài miệng nói ra nhưng trong lòng hắn cũng không thuyết phục mình được, kiểu đột biến gen nào mà được như thanh niên cơ chứ -.-
Thanh niên nghe vậy kinh hãi, nhảy dựng lên trên ghế sopha. Cậu liên tục xua tay, mặt cắt không còn một giọt máu, “Không cần! Không cần! Không cần! Bọn họ sẽ nhốt em ở l*иg sắt, chích điện em, mổ bụng em giống mấy lão chuột nhỏ.”
Dư Ninh đoán cậu chắc đã từng xem qua kênh khoa học, bị mấy cái thí nghiệm đó dọa sợ. Tuy hơi khoa trương nhưng nếu đem cậu đến phòng thí nghiệm thật, bị một đám người vây quanh mổ xẻ thực cũng không hay cho lắm.
Thanh niên uể oải cực kỳ, “Em không muốn, em chỉ muốn làm một con cẩu bình thường…” Rồi có chủ nhân mới, mỗi ngày đều được mang theo đi ra ngoài tản bộ, cùng y chơi trò chơi, đêm đến cậu sẽ trông y, bảo hộ y.
Dư Ninh cảm thấy đưa thanh niên đến phòng thí nghiệm xác thật không được ổn lắm, nhưng cụ thể nên làm thế nào hắn cũng không biết nữa. Hắn nghĩ đến đau đầu, ngoài cửa mưa gió vẫn tiếp tục gào rít.
Dư Ninh xua xua tay, “Chờ đến khi thời tiết tốt hơn lại nói tiếp, cậu trước tiên đừng đi.”
Có được một hứa hẹn cho mình lưu lại, thanh niên không thể tin được. Cậu xông lên trước, ngồi xổm bên cạnh sopha cầm tay Dư Ninh, mừng rỡ như điên, “Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?”
Tuy rằng trong lòng Dư Ninh biết thanh niên chỉ là một con cẩu nhưng giờ phút này cậu lại đang là diện mạo của một con người trưởng thành. Đôi tay cậu nóng hừng hực cầm lấy tay hắn, Dư Ninh cảm thấy hơi bối rối. Hắn rút tay ra, mắng, “Đừng làm ồn!”
Thanh niên lập tức dùng tay che miệng lại, trong miệng ô ô kêu, buồn cười cực kỳ.