*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Ninh đáp ứng.
Bất kể là vì khuôn mặt hay kỹ xảo của Vương Thụy, cũng đã lâu rồi hắn không phát tiết, bị khıêυ khí©h như vậy du͙© vọиɠ rất nhanh bị thổi bùng lên. Vì phải chăm sóc bổn cẩu nên sau khi tan tầm hắn không còn đến quán bar tìm đối tượng nữa. Ban đêm bổn cẩu sau khi biến thân càng thêm dính người, Dư Ninh đi đến đâu cậu cũng đi theo, thậm chí lúc hắn ngủ cũng muốn canh ở mép giường hay ngoài cửa phòng. Ngay cả sáng ra đi WC nó cũng ngồi xổm ngoài cửa, thời gian dài một chút liền gâu gâu thúc giục Dư Ninh mau ra ngoài. Dưới tình huống như vậy hắn ngay cả muốn tɧẩʍ ɖυ cũng không có cơ hội.
Vương Thụy một mực muốn lấy lòng Dư Ninh, kỹ xảo nào gã cũng lấy ra, hôn Dư Ninh toàn thân nóng bừng. Vương Thụy cúi người ngậm tính khí của hắn, ra sức liếʍ láp. Dư Ninh ngạnh lên rất nhanh, Vương Thụy cũng trướng đến khó chịu. Gã một bên vuốt ve chính mình, một bên liếʍ lộng tính khí trong miệng, một lát sau hai người đều bắn ra.
Du͙© vọиɠ vẫn không thối lui.
Vương Thụy câu lấy dây quần Dư Ninh, kéo xuống một chút.
Lúc này thư phòng đối diện bỗng nhiên truyền đến tiếng vật bị rớt bịch xuống đất.
Thân thể Dư Ninh cứng còng, hắn đã quên mất bổn cẩu.
Sắc trời tối như mực.
Dư Ninh đẩy Vương Thụy ra, “Hôm nay cứ như vậy đi.”
“Cái gì?” Vương Thụy kinh ngạc.
Dư Ninh rời giường, kéo hành lý của gã ra khỏi phòng, “Quên mất tôi còn có việc khác.”
“Chẹp!” Vương Thụy tiếc hận bò xuống giường, chỉnh lại quần áo, “Nhất định phải liên hệ với anh nhé, lần sau chúng mình làm đầy đủ.” Ra đến cửa gã lại cho Dư Ninh một nụ hôn ướŧ áŧ, một bộ dáng chưa đã thèm, lưu luyến không rời.
“Thân thể của em thật sự rất tuyệt.” Gã nói.
Dư Ninh lo lắng thanh niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sẽ xông ra ngoài này, căn bản không rảnh lo Vương Thụy, vội vàng chào tạm biệt rồi đóng cửa nhà lại. Nhất thời t*ng trùng thượng não lên giường với Vương Thụy ở nhà thật, vạn nhất bị Dư Bổn nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ. Tên gia khỏa này lắm miệng đầu óc lại toàn mấy thứ kỳ quái, chuyên hỏi nhiều câu Dư Ninh không đỡ được.
Dư Ninh mở tủ chứa đồ ra, thanh niên ngoan ngoãn ôm hai đầu gối, ngồi xổm ở bên trong. Vóc dáng cậu cao lớn, tủ chứa đồ chật hẹp sắp sửa không trụ nổi nữa.
Cậu ngẩng đầu, đáng thương hề hề nhìn Dư Ninh, duỗi tay sờ đầu mình, “Đau, đυ.ng vào nóc tủ.”
Dư Ninh lạnh mặt nhìn cậu, “Ra ngoài.”
Dư Ninh ôm cánh tay ra ngoài phòng khách, ngồi ngay ngắn trên sopha chuẩn bị nghiêm khắc dạy bảo Dư Bổn, giáo dục cậu tuyệt đối không được dùng cẳng chân chủ nhân để tự an ủi, bất cứ cái gì trong nhà cũng không được, muốn làm chuyện gì thì về ổ chó của cậu mà làm.
“Tôi nói cậu —”
Đợi nửa ngày thanh niên cũng không đến trước mặt hắn.
Dư Ninh nhíu mày, nhấc đầu thấy thanh niên vẫn đứng ở cửa thư phòng.
“Còn không mau ra đây?” Dư Ninh chỉ vào một ô gạch trên đất, nói.
Mỗi khi thanh niên làm gì sai Dư Ninh đều đem người tới phòng khách, bắt cậu đứng im nghe giáo huấn. Không nghĩ tới bổn cẩu bị phạt nhiều thành quen, ô gạch hay đứng dần dà cậu tự cho là địa bàn của mình, còn cầm bút màu đỏ Dư Ninh mua cho để tô dọc theo đường viền tứ giác bao ngoài. Vì việc này mà Dư Ninh bắt cậu quỳ trong đó một giờ, còn dùng ô gạch bị vẽ thành nơi chuyên dụng để phạt cậu.
Thanh niên chậm rì rì đi tới, vẻ mặt tràn đầy bi phẫn.
“Biểu tình này là cái gì?” Dư Ninh quát lớn, “Còn không biết mình sai ở chỗ nào đúng không, cậu—”
“Mùi của người khác.” Thanh niên đột nhiên hô lên.
“Cái gì?” Dư Ninh ngây ngẩn cả người.
Thanh niên cực kỳ tức giận, múa may nắm tay, “Trên người chủ nhân, đều là mùi của người khác.” Cùng với câu lên án này cậu bổ nhào vào người Dư Ninh, gắt gao ôm hắn không buông tay, phảng phất như sợ bị ai đoạt mất.
Dư Ninh không nghĩ tới sau khi biến thân mũi chó ngốc vẫn thính như thế. Vương Thụy hôn khắp người hắn, hắn mới chỉ kịp mặc quần áo chứ chưa tắm rửa, không ngờ bổn cẩu này mà cũng đoán ra được.
Nhất thời Dư Ninh cảm thấy có chút lúng túng, giống như bị bại lộ bí mật.
“Ê, cậu trước bỏ ra đã, tôi đi tắm rửa—” Dư Ninh đẩy đẩy thanh niên, cậu vùi đầu ở hõm cổ hắn, không chút xê dịch.
Đột nhiên Dư Ninh cảm thấy cổ mình nóng lên.
“Dư Bổn! Bỏ ra! Cậu làm gì!” Dư Ninh cả giận nói.
Thanh niên dĩ vãng luôn nhát gan đâu không thấy, cậu chấp nhất ôm chặt Dư Ninh, đầu lưỡi từng chút một liếʍ láp cổ hắn, xúc cảm nóng ướt làm sống lưng hắn tê dại.
Không ổn!
Thanh niên bắt đầu rời đi mục tiêu, chuyển từ cần cổ đến lỗ tai, gương mặt, đôi môi. Cậu không hiểu cái gì là hôn môi mà chỉ thè lưỡi liếʍ tựa một hành động ký hiệu nào đó, muốn Dư Ninh lây dính hương vị của mình. Loại cảm xúc ấm nóng bá đạo này làm Dư Ninh như bị điện giật, thân thể hơi mất khống chế, mềm mại vô lực, đẩy không được thanh niên bên trên ra.
Thanh niên xé rách quần áo Dư Ninh, khuy áo sơmi rơi đầy đất. Cậu cúi người ngửi trên làn da hắn, nghiến răng nghiến lợi hoàn toàn trái ngược với ôn hòa thường ngày nói, “Nơi này cũng có mùi của người khác.”
Cậu bắt đầu dùng phương thức của bản thân, bướng bỉnh dùng đầu lưỡi liếʍ từng tấc da trên cơ thể Dư Ninh, lưu lại mùi của chính mình. Thanh niên không hiểu hành vi này có ý nghĩa tình sắc gì, giờ phút này trong đầu cậu chỉ tràn ngập phẫn nộ cùng ghen ghét.
“Dư Bổn! Cậu cút xuống cho tôi!”
Thái độ thanh niên khác thường, cậu gắt gao đè Dư Ninh xuống, chân dài lách vào giữa hai chân hắn, chết cũng không buông ra.
“Không cần! Chủ nhân là của em! Là của em!!!” Thanh niên đột nhiên hô to, vành mắt phiếm hồng.
Hai chữ “Chủ nhân” kia khiến hạ thân Dư Ninh lập tức tiến vào trạng thái nguy hiểm. Không phải chứ, Dư Ninh suy sụp nghĩ, đây cũng không phải lúc sắm vai nhân vật đâu. Hắn kịch liệt giãy giụa muốn thoát ra, đây cũng là lần đầu tiên Dư Ninh ý thức được Dư Bổn cường tráng đến mức nào, hắn không thể làm gì được.
Sự tình phát triển vượt qua khống chế, dần trở nên điên cuồng.
Phản kháng của Dư Ninh bị tác dụng ngược, du͙© vọиɠ vừa rồi chưa được phát tiết của thanh niên nhanh chóng ngẩng đầu, ngay cả hắn cũng bị cậu cọ xát mà cương cứng.
Dư Ninh tuyệt vọng.
Thanh niên duy trì tư thế chèn vào giữa hai chân Dư Ninh, không thầy dạy cũng hiểu tự động đong đưa eo. Kɧoáı ©ảʍ dồn dập khiến sắc mặt cậu ửng hồng, thanh niên ôm Dư Ninh, đầu rũ trước ngực hắn không ngừng kêu, “Chủ nhân là của em.”
Một đầu tóc vàng kim theo luật động nhấp nhô trước mắt Dư Ninh, hai mắt hắn mơ hồ vì du͙© vọиɠ, chỉ có thể nhìn thấy ảo mộng mỹ lệ. Hắn ôm chặt mái tóc vàng óng kia, thanh niên ngẩng đầu lên.
Là
một gương mặt cực kỳ tuấn tú Dư Ninh chưa từng bao giờ để ý tới.
Đây là ai?
“Chủ nhân.” Thanh niên anh tuấn thấp giọng gọi.
Là vật sở hữu của hắn sao?
“Ngài là của em.” Thanh niên một bên nói, một bên hôn lên bờ môi hắn.
Đó là một nụ hôn vụng về, chỉ giống như đứa trẻ đang liếʍ kẹo que. Nhưng Dư Ninh lại cảm thấy khả năng tự hỏi của mình cứ như vậy bị nụ hôn này hút đi, mang theo cả linh hồn của hắn.