- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc
- Chương 12
Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc
Chương 12
Về tới nhà tâm tình Dư Ninh khá tốt, thậm chí còn nhỏ giọng ngân nga một đoạn nhỏ. Bổn cẩu chưa từng thấy tâm trạng hắn tốt như vậy, tò mò chạy quanh hắn tới tới lui lui. Dư Ninh mở tủ lạnh lấy một vại bia, lấy thêm một cây kem que nhét vào miệng chó ngốc, “Đi, đi, đi, đừng làm phiền ta.”
Bổn cẩu ngao ô một tiếng, dùng móng vuốt xé mở bao nilon bên ngoài cây kem, ngoan ngoãn ném vào thùng rác rồi mới gặm kem đến bên ghế sopha, ngồi xổm dính vào người Dư Ninh.
Thời tiết ngày càng nóng lên, kem que là thứ tốt đẹp đến mức nào~ Nó yêu nhất là kem que, có điều chủ nhân mỗi ngày chỉ cho nó ăn một cây, ngay cả biến thành người cũng không được ăn thêm, sầu hết cả người!
“Này, đừng ăn cả nilon đấy.” Dư Ninh cầm vại bia dặn dò.
Bổn cẩu nghe vậy dùng hàm răng thật cẩn thận cắn que kem, liếʍ láp mỹ vị.
Là một chú chó nó thực sự rất thông minh. Dư Ninh nghĩ, đáng tiếc sau khi biến thân tuy bề ngoài là người trưởng thành nhưng trí lực lại giống trẻ nhỏ, vì một cái kem cũng có thể náo loạn cả buổi. Cuối cùng hắn đành phải nói nếu Dư Bổn mỗi ngày chỉ ăn một cây thì buổi tối sẽ cho phép cậu ngủ cạnh giường của hắn. Bổn cẩu nghiêm túc tự hỏi một hồi mới vui vẻ đáp ứng.
Hừ!
Dư Ninh vươn chân, ác ý đạp bổn cẩu một cái.
Gia khỏa này bây giờ cư nhiên bắt đầu không ngoan ngoãn nghe lời? Chỉ vì một cây kem mà dám dây dưa với hắn tận nửa ngày!
Dư Ninh cố ý dùng bàn chân xoa nắn lớp mỡ trên người bổn cẩu, nhẹ nhàng hẩy hẩy, quấy rầy nó ăn kem. Đáng tiếc bổn cẩu vững như Thái sơn, một chút cũng không bị ngoại cảnh tác động, chuyên chú đối phó với thanh băng lạnh ngắt trước mắt.
Lớp lông trên người bổn cẩu từ bao giờ lại mượt như vậy? Chân dẫm lên còn có phần trơn trượt, màu lông cũng đẹp lên. Dư Ninh duỗi chân đến bụng nó, nhẹ nhàng ấn, nóng ấm mềm mại, giống như một tấm thảm lông thật dày.
Ăn xong que kem bổn cẩu mới cảm thấy có chuyện không đúng lắm, nó ngao ngao hai tiếng, dịch mông ra không cho Dư Ninh với được chân tới. Dư Ninh đột nhiên phát giác hành động này thật ngu ngốc, hắn thu lại chân không chơi nữa, cầm tờ tạp chí bên cạnh lên chuyên tâm đọc.
Hắn xem đến mê mẩn, mơ hồ cảm thấy trên chân có gì đó chạm vào, trong lòng nghĩ chắc là bổn cẩu dựa vào chân mình nên cũng không thèm để ý, đầu cũng chẳng nâng lên. Dần dần càng có vẻ không thích hợp. Thứ đó nóng rực, ngạnh cứng, dồn dập cọ xát cẳng chân hắn. Dư Ninh ban đầu cảm thấy quái dị, tiếp theo một tia ý niệm xẹt qua đầu hắn, thân thể cứng đờ, không thể nào. Hắn chậm rãi buông tạp chí xuống, lấy một loại tốc độ cực kỳ thong thả quay đầu lại.
Dư Bổn ghé vào đùi hắn, hự hự thở dốc, hai chân trước gắt gao ôm cẳng chân Dư Ninh, chân dưới dùng phương thức quỷ dị di chuyển tới lui.
“Dư! Bổn! Mi đang lấy cẳng chân ta làm cái gì???!!!!”
Dư Ninh tức điên, chân đá một cái, ném Dư Bổn ngã xuống đất. Dư Bổn hẵng còn chìm trong du͙© vọиɠ mê mang bị đẩy ra, không kịp phản ứng lại. Dư Ninh vồ lấy cuốn tạp chí cuộn lại thành cuộn, đánh nó tới tấp. Dư Bổn ngao ngao gọi bậy, sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.
“Mi này, mi này—” Dư Ninh giận đến mắng không ra lời, hận không thể lập tức đưa Dư Bổn đi thiến. Cảm giác ấm nóng ghê tởm làm người ta sởn tóc gáy vẫn lưu lại trên cẳng chân, Dư Ninh ném cuốn tạp chí trong tay vào người Dư Bổn, vọt vào phòng tắm chà cẳng chân suốt nửa giờ, chà đến mức da cũng đỏ hết lên. Dư Bổn ngoài cửa phòng tắm co đầu rụt cổ, nhìn làn da chủ nhân bị chà đến đỏ bừng ngao ngao kêu thảm. Nó không kêu còn đỡ, kêu xong lại làm Dư Ninh nhớ tới hành vi xấu xa của nó vừa rồi.
Dư Ninh lao ra khỏi phòng tắm, lấy chiếc kéo trong ngăn tủ, âm hiểm cười với bổn cẩu, “Hôm nay không cho mi đoạn tử tuyệt tôn ta liền không gọi là Dư Ninh!”
Vệt kéo sáng loáng chiếu lên gương mặt Dư Ninh phá lệ đáng sợ, bổn cẩu cuối cùng cũng ý thức được mình đã chọc giận chủ nhân, sợ tới mức vội vàng trốn vào tủ chứa đồ trong thư phòng.
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!
Dư Ninh đang muốn theo sau, quây nó trong tủ chứa đồ, không ngờ lúc này chuông cửa vang lên.
Tưởng Bành?
Dư Ninh rất coi trọng riêng tư, hắn chưa từng mang đồng nghiệp về nhà, bạn bè duy nhất đã tới nhà hắn chỉ có Tưởng Bành. Chẳng lẽ người nọ lại tâm huyết dâng trào muốn làm cái gì?
Dư Ninh nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, mặt trời ngày hè đang dần xuống núi, lại sắp đến thời gian biến thân của bổn cẩu. Tưởng Bành hay nói vô nghĩa, không biết phải thiết đãi bao lâu.
Dư Ninh giơ kéo, nói với bổn cẩu chui trong ngăn tủ run bần bật, “Mi ngoan ngoãn ở trong tủ cho ta, không được lên tiếng, nếu không—-” Tiếng kéo lách cách kêu một cái, Dư Ninh đóng lại cửa tủ, xoay người ra mở cửa.
Không phải Tưởng Bành.
Mà là một kẻ không mời mà đến.
Bạn trai cũ của Dư Ninh, Vương Thụy.
Dư Ninh nhìn gương mặt tươi cười của Vương Thụy, nhất thời có chút hoảng hốt. Hắn mau chóng khôi phục bình thường, lạnh lùng hỏi, “Có việc?”
Vương Thụy tủm tỉm cười, “Tới lấy hành lý của anh.”
Đúng rồi, lần trước Dư Ninh đuổi gã ra khỏi cửa, còn một ít hành lý Vương Thụy chưa kịp lấy đi. Dư Ninh nghiêng người tránh sang, mặt không gợn chút biểu tình.
Qua lại với Vương Thụy từ trước đến nay là mối tình tồi tệ nhất mà Dư Ninh không bao giờ muốn nhớ lại, tốt nhất là hết thảy đều biến mất trong trí nhớ của hắn đi, miễn cho hắn luôn cảm thấy mình quá ngu xuẩn.
Phải, là ngu xuẩn, lúc trước mới có thể thích Vương Thụy.
Dư Ninh có sở thích không nói nên lời — đó là thích sắm vai nhân vật. Hắn thích trong quá trình đảm đương nhân vật bị thuần phục. Sở thích này từng khiến Dư Ninh cực kỳ sa sút, hắn không thể nào tiếp thu được, tổng luôn cảm thấy đây là một loại tâm lý bệnh hoạn. Hắn từng dùng phương thức áp chế du͙© vọиɠ để chữa trị, không ngờ kết quả lại càng không xong, khiến cho triệu chứng nguyên bản rất nhỏ tăng thêm.
Hắn có hỏi những người khác ở trên mạng, mọi người đoán có thể do áp lực của hắn quá lớn. Dư Ninh hồi tưởng lại, ham mê kỳ quái này hình như bắt đầu từ khi lên đại học, cha mẹ phát hiện ra tính hướng mà đuổi hắn ra khỏi nhà. Đủ loại áp lực sau đấy cũng kéo đến, chia tay với bạn trai, tốt nghiệp xong phải tìm việc làm, kinh tế túng quẫn, mấy năm đó mọi thứ đều dồn ép hắn tới không thở nổi. Không biết từ khi nào, lúc làʍ t̠ìиɦ dùng một loại xưng hô thân phận giả với đối phương có thể làm hắn cảm thấy an tâm.
Sau này khi dần dần thành thục, Dư Ninh đã không còn vì ham mê này mà khổ sở nữa, thậm chí lúc tìm kiếm bạn lữ hắn cũng cố ý nói rõ ràng xu hướng của mình. Vương Thụy là lúc này mà quen biết, bọn họ tình cờ gặp nhau ở quán bar, dáng dấp hai bên cũng đúng vị. Dư Ninh nói hắn thích điều gì, không ngờ Vương Thụy cũng vậy, ăn nhịp với nhau, hai người đi khách sạn.
Lần đầu tiên cảm giác rất tốt, bọn họ phối hợp ăn ý, thế là có lần thứ hai, lần thứ ba. Vương Thụy rất nhanh đưa ra lời kết giao với Dư Ninh. Bọn họ có sở thích tương đồng, hợp nhau, Vương Thụy cũng không làm người chán ghét, lúc làʍ t̠ìиɦ thực ôn nhu. Dư Ninh suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, về sau hắn cũng nhanh chóng thích Vương Thụy thật. Đối với loại tính cách này của mình Dư Ninh hận đến cực điểm, chỉ cần đối phương ôn nhu với hắn một chút, chủ động với hắn một chút, hắn sẽ lập tức thích người ta.
Những ngày đầu xác thực là thời kỳ ngọt ngào ngắn ngủi, Vương Thụy nói muốn ở chung, hắn choáng váng liền đáp ứng. Ở bên nhau, dần dần Vương Thụy mới bại lộ tính cách thiếu hụt của gã. Gã không còn ôn nhu, bắt đầu nóng nảy, thường xuyên nổi giận, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến làʍ t̠ìиɦ, lúc hoan ái thì thô bạo vô lễ. Dư Ninh rất nhanh mất kiên nhẫn với Vương Thụy, hắn vốn là người như vậy, thích nhanh mà chán ghét cũng nhanh. Đến một lần Vương Thụy thô bạo trói tay Dư Ninh bằng caravat, chặt đến tụ máu, nói rằng muốn giáo huấn nô ɭệ bỏ trốn. Ngày hôm sau Dư Ninh nhét tất cả quần áo của gã vào hành lý, đuổi người ra khỏi cửa.
“Tôi không phải cuồng ngược đãi.” Dư Nnh không chút lưu tình, đóng sập cửa lại.
…
“Em khi đó cũng thật vô tình!” Vương Thụy một bên lấy đồ của gã cất vào valy, một bên dùng ánh mắt đào hoa tùy tiện quét lên người Dư Ninh.
Dư Ninh lười cùng gã nói chuyện, tên vừa lỗ mãng, vừa ngu ngốc không chút thú vị nào, lúc ấy vì sao mình lại thích được nhỉ?
“Chúng ta lúc trước rõ ràng rất hợp nhau.” Vương Thụy nhún vai, “Nếu không phải anh yêu cầu kết giao thì tốt rồi, loại chuyện yêu đương này đối với anh quả nhiên vẫn quá khó khăn, chỉ có làʍ t̠ìиɦ là tốt.”
Dư Ninh tỏ vẻ đồng ý, “Chỗ đó so với não của anh dùng cũng tốt hơn.”
Vương Thụy ha ha cười, cũng không buồn bực đáp, “Em vẫn đáng yêu như thế.”
“Anh nói,’ Vương Thụy tiến đến trước mặt Dư Ninh, “Làm một chút đi.”
Hơi thở nóng ướt dọc từ lỗ tai Dư Ninh trượt đến trên mặt, dừng lại ở hõm cổ, tình sắc phun lên.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc
- Chương 12