Tên truyện: Nhặt được một chàng ATác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 3:Phòng mà Đường Trụ đang thuê đây là dạng hai phòng một sảnh, cậu thích phòng ở lớn một chút, chung cư cho người độc thân phòng khách đều phổ biến dạng nhỏ, Đường Trụ không quá thích, nên lúc trước thuê chọn căn có hai phòng ngủ luôn.
Trong lúc nấu cơm, Đường Trụ thuận tiện gọi điện cho công ty gia chánh, để các dì mau cử người đến quét tước nhà cửa.
Đợi đến khi Đường Trụ nấu cơm xong dọn ra bàn, cậu mới nhớ đến, mình còn một chuyện rất quan trọng quên hỏi.
Cậu đi ra ngoài, thấy hai người đứng trước cửa, trừ Alpha cậu mới quen biết, còn có một người đàn ông xa lạ, đang lấy khóa vân tay.
Đường Trụ và người đàn ông xa lạ đó nhìn nhau, tùy tiện cười một cái ra vẻ chào hỏi.
"Đúng rồi, anh tên gì?" Đường Trụ hỏi người đang lưu mật mã vân tay.
Lời vừa nói xong, người đàn ông đang lấy khóa đột nhiên quay đầu nhìn Đường Trụ một cái, trong mắt có hơi kinh ngạc.
Người đang lưu vân tay cũng nhìn Đường Trụ, anh nói: "Tạ Thời Tân."
Đường Trụ ồ một tiếng, hỏi: "Thời gì? Tân nào?"
Tạ Thời Tân nhíu mày.
Thư kí Bạch Phong bên cạnh Tạ Thời Tân, cũng giật giật chân mày.
Hắn đi theo Tạ Thời Tân nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ai hỏi tên Tạ tổng thế này.
Thanh danh Tạ tổng luôn xuất hiện trong tầm mắt công chúng, rất nhiều lúc, người khác hỏi anh tên gì, chỉ đơn giản là hỏi cho có lệ, ngay sau đó là những lời khen có cánh tới tấp ùa đến.
Bạch Phong không khỏi nhịn xuống, lại lén liếc nhìn chủ nhà thêm vài cái.
"Cậu không biết tôi?" Tạ Thời Tân lau tay xong, hỏi Đường Trụ.
Đường Trụ rất khó hiểu: "Tại sao tôi phải biết anh?"
Bạch Phong hít hà một hơi, cúi đầu không dám nhìn hai người.
Qua vài giây, hắn nghe được giọng của Tạ tổng không tốt lắm mà nói: "Thời trong thời khắc, Tân trong cũ mới (tân-cựu)"
(Tạ Thời Tân: 谢时新)
"Ừm, tôi tên Đường Trụ, Đường trong nhà Tống Đường, Trụ trong vũ trụ."
(Đường Trụ: 唐宙)Giọng điệu Đường Trụ bình đạm giới thiệu bản thân xong, lặp lại cái tên mình vừa nghe được: "Tạ Thời Tân, anh nổi tiếng lắm sao?"
Ngay cả hít thở Bạch Phong cũng không dám hít thở mạnh, hắn tựa hồ cảm thấy, giây tiếp theo Tạ tổng sẽ nổi giận.
Nhưng mà xem ra, Tạ tổng lười nói chuyện với cậu Đường Trụ này.
Đường Trụ cũng không tiếp tục đề tài này, cậu nói: "Ăn cơm được rồi," sau đó nhìn qua Bạch Phong: "Sư phụ ăn cơm không?"
Tạ Thời Tân khó hiểu: "Sư phụ?"
Đường Trụ cũng khó hiểu: "Anh ấy không phải là sư phụ làm khóa cửa sao?"
Tạ Thời Tân: "..."
Tạ Thời Tân một lần nữa tỏ thái độ lười nói chuyện với Đường Trụ, tránh ra một chút: "Cậu lưu vân tay lại."
Đường Trụ ừ một tiếng, bước lên lấy tay ấn xuống: "Tại sao phải đổi khóa?"
Tạ Thời Tân: "Cậu không có ý thức an toàn gì hết sao?"
Ổ khóa trước đây chỉ là thùng rỗng kêu to, đóng cửa vô dụng, còn phải dùng chìa khóa để mở. Buổi sáng Tạ Thời Tân có đi ra ngoài một chuyến quay về, vậy mà lại có thể trực tiếp mở cửa ra.
Cho nên Đường Trụ kêu anh sau khi ra khỏi nhà nhớ đóng cửa, là muốn đóng cái gì?
Đóng cái quần ấy.
Đường Trụ đột nhiên a một tiếng: "A phải rồi, khóa cửa hư rồi," chính cậu cũng cười cười: "Hư cũng lâu rồi, nhưng mà trong nhà cũng có gì đâu."
Tạ Thời Tân không muốn nghe người này nói thêm gì nữa.
Trong nhà xác thực không có gì, một tờ CMND trên tủ TV, muốn lấy đi làm gì cũng được.
Tạ Thời Tân liếc mắt nhìn Đường Trụ đang đi vào trong nhà.
Thân hình gầy yếu, không có gì hấp dẫn người khác, người như cậu, quả thật sẽ không ai hứng thú, rất là an toàn.
Sau khi cơm nước xong, Bạch Phong mua mấy thứ đồ dùng cần thiết của Tạ Thời Tân đến đây, thuận tiện nói cho anh biết, Tôn Tuyết Dung đã hủy bỏ cuộc họp báo với phóng viên tối nay, đại khái là biết Tạ Thời Tân sẽ không xuất hiện.
"Ngô gia bên kia khá yên tĩnh, vẫn luôn không ra mặt, nhưng mà Ngô Ninh," Bạch Phong nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Tân một cái, thấy anh không có biểu cảm dư thừa gì, tiếp tục nói: "Hôm nay cậu ta có đến nhà ngài hai lần, giống như tin chắc rằng ngài đang ở nhà, hai lần đều chờ ở ngoài đến 2 tiếng."
Tạ Thời Tân nhìn vào máy tính bảng, chỉ đơn giản ừ một tiếng.
Bạch Phong lại hỏi: "Tạ tổng ngài ở đây được chứ?"
Tạ Thời Tân cũng không ngẩng đầu lên: "Có vấn đề gì?"
Bạch Phong thấy dáng vẻ không thèm để ý của Tạ Thời Tân, nuốt câu "Nơi này thật đơn sơ, tôi lo ngài ở không quen" xuống.
Rõ ràng Tạ tổng đối với hoàn cảnh sống xung quanh mình rất hà khắc.
Bạch Phong nghĩ nghĩ: "Người ở cùng với ngài, cậu ta an toàn sao?"
Tạ Thời Tân nghe được lời này, ngừng tay đang làm việc lại, quay đầu nhìn về phía cửa phòng Đường Trụ đang đóng chặt.
Sau khi ăn tối xong, Đường Trụ vẫn luôn nhốt mình trong phòng, không biết đang làm gì.
"An toàn."
Nói xong Tạ Thời Tân cũng giật mình sửng sốt, trực giác này của anh là từ đâu mà ra?
Bạch Phong gật gật đầu, hắn rất tin tưởng Tạ Thời Tân, hơn nữa Ngô gia và Tôn Tuyết Dung chắc chắn không đoán được Tạ Thời Tân đang ở đây. Nửa đêm hôm qua sau khi biết bên kia có động thái, Tạ Thời Tân lập tức rời khỏi khách sạn, lúc ấy Tạ Thời Tân ôm Đường Trụ rất kỹ, camera cũng không quay được mặt cậu.
Bạch Phong: "An toàn là được rồi."
Bạch Phong không ngờ rằng, lúc này Tạ Thời Tân đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Mà Bạch Phong cũng không biết là, đầu óc Tạ Thời Tân lúc này đang phủ quyết lời mới nói của mình.
An toàn?
Kỳ động dục đến lại chạy lung tung, tùy tiện tìm một Alpha đánh dấu cậu.
Lưu manh.
Không biết kiềm chế.
"Muốn tôi tìm một nơi khác cho ngài ở không?" Bạch Phong biết rõ một vài biểu cảm của Tạ Thời Tân, thử hỏi một câu.
"Không cần." Tạ Thời Tân rất nhanh từ chối.
Bạch Phong gật đầu: "Vậy cũng được."
Mà Đường Trụ trong phòng lúc này, đang đeo tai nghe chơi game.
Đây cũng là hoạt động giải trí sau khi tan làm mấy năm nay của cậu, trong game, cậu có một bạn game là Alpha rất tốt, lúc Đường Trụ online, bạn game lúc nào cũng có mặt.
"Cậu nói, cậu thành công rồi?" Bạn game Hà Nhạc Nguyên bên kia hỏi.
Đường Trụ: "Ừm, thành công quên sạch."
Tuy Hà Nhạc Nguyên không biết Đường Trụ đã làm cách nào, nhưng anh cũng rất vui vẻ: "Chúc mừng cậu", bên kia lại hỏi: "Chúng ta có thể gặp mặt không?"
Đường Trụ không biết hai chuyện này có liên quan gì với nhau, cậu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Sau này lại tính, mở trận mới đi."
Hà Nhạc Nguyên: "Ok."
Lặn trong thế giới trò chơi lâu rồi, Đường Trụ tựa hồ quên mất, nhà mình giờ phút này còn có một người khác nữa.
Cho nên lúc cậu ra ngoài rót nước, nhìn thấy Tạ Thời Tân đi ra từ phòng kế bên, hết hồn nhảy dựng lên.
Tạ Thời Tân vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm trộn lẫn mùi pheromone của anh, phiêu đãng trong không khí.
Thời điểm Alpha và Omega không thể khống chế pheromone của mình nhất, một là lúc làʍ t̠ìиɦ, hai là lúc tắm. Lúc làʍ t̠ìиɦ thì không cần phải nói, còn lúc tắm là bởi vì thân thể quá thả lỏng, độ ấm cũng làm lỗ chân lông giãn nở tự nhiên, cho dù kiềm chế, cũng khó tránh khỏi pheromone bị rò rỉ một chút.
So với Omega mà nói, Alpha còn có một thời điểm, dễ dàng không khống chế được pheromone của mình, đó là sáng sớm.
Sáng sớm mỗi ngày, Alpha đều phát ra pheromone một cách tự nhiên, đây là bản năng sinh lý, rất nhiều lúc, ngay cả Alpha cũng không ý thức được.
Nhưng mà ngược lại, những thời điểm khác thì pheromone đều có nồng độ rất thấp, không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Đường Trụ bất thình lình bị pheromone úp sọt đến quên mất mình ra đây định làm gì, cậu đè nén xúc động muốn tới gần Tạ Thời Tân, đến phòng bếp rót ly nước, lại về phòng.
Tạ Thời Tân cứ đứng ở cửa phòng tắm, nhìn Đường Trụ đi tới đi lui, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt đến anh.
Không phải thèm pheromone của anh sao?
Sao không có phản ứng gì hết vậy?
Mấy ngày kế tiếp, Đường Trụ và Tạ Thời Tân sống chung một cách hòa bình.
Buổi sáng Đường Trụ thức dậy, Tạ Thời Tân còn chưa thức, lúc này, Đường Trụ sẽ làm bữa sáng cho cả hai, sau đó ăn luôn phần của mình trước rồi đi làm.
Buổi tối trở về, nếu Tạ Thời Tân ở nhà, cậu sẽ nấu thêm một phần cơm, Tạ Thời Tân không ở, cậu sẽ ăn một mình.
Có đôi khi, lúc sắp đi ngủ, ngoài cửa sẽ bay vào một ít pheromone Alpha, lúc này, Đường Trụ biết ngay Tạ Thời Tân đang tắm rửa.
Pheromone của Tạ Thời Tân có tác dụng làm trấn tĩnh lòng người, Đường Trụ thích lắm, tuy rằng mùi hương làm cậu có hơi xao động, nhưng khi ngửi mùi pheromone này cậu ngủ nhanh hơn và sâu hơn.
Trước khi Tạ Thời Tân dọn vào ở, cậu đã mất ngủ hơn một tháng, mấy hôm nay Tạ Thời Tân ở đây, mỗi đêm cậu đều ngủ rất ngon.
Cho nên có đôi khi buổi tối cậu gặp Tạ Thời Tân trong phòng khách, sẽ chủ động nói chuyện với anh vài câu, lúc gọi trà sữa cũng sẽ gọi thêm cho anh một ly cà phê.
Cậu nghĩ, cậu làm như vậy, có thể Tạ Thời Tân sẽ ở thêm vài ngày, cậu cũng sẽ có thêm vài bữa ngủ ngon.
Lại qua vài ngày nữa, Đường Trụ phát hiện, Tạ Thời Tân vậy mà lại thức dậy cùng lúc với cậu, buổi tối cũng về đúng giờ, ăn cơm với cậu.
Nhưng mà hai người vẫn rất ít nói chuyện với nhau, Tạ Thời Tân luôn rất bận, lúc ăn cơm cũng hay rời đi nghe điện thoại, mỗi lần như thế, Đường Trụ phải chờ anh quay lại ăn cơm xong, mới dọn dẹp rửa chén.
Có một ngày, sau khi Tạ Thời Tân ăn cơm xong lại phá lệ khen Đường Trụ một câu, nói cậu nấu ăn ngon.
Đường Trụ đáp cảm ơn, Tạ Thời Tân lại gấp gáp đi nghe điện thoại.
Bởi vì hay ăn cơm chung, hai người cũng ở chung tự nhiên hơn mấy ngày đầu nhiều.
Có hôm Đường Trụ tăng ca về trễ, Tạ Thời Tân còn gọi điện cho cậu, tuy rằng chỉ là nhờ cậu mua giúp anh một cái khăn lông, nhưng cuối cùng vẫn có hỏi một câu, tại sao còn chưa về nhà?
Đường Trụ ở thành phố A làm việc hai năm, lần đầu tiên có cảm giác phòng mình thuê trở nên thân thuộc.
Trong nhà có một người đang đợi cậu mua khăn về cho đó.
Bởi vì như thế, buổi tối Đường Trụ ngửi pheromone của Tạ Thời Tân, cũng quang minh chính đại hơn nhiều, gần đây cậu toàn mở cửa phòng ngủ ra luôn.
Mà mùi của Đường Trụ là mùi đậu đỏ, thật ra trừ người nhà của cậu, chưa từng có ai ngửi qua.
Nhưng mà ai đã ngửi qua rồi đều nói rất thơm, chịu không nổi.
À phải rồi, còn Tạ Thời Tân nữa, anh cũng đã ngửi qua.
Cho nên bánh ít đi bánh quy lại, Đường Trụ tắm rửa cũng không cần kiềm chế như trước.
Sống chung ngày thứ 7, Đường Trụ đi làm như bình thường, không ngờ lúc cậu vừa đến công ty, đã nhận được thông báo từ cấp trên.
Nói là từ hôm nay, toàn thể nhân viên công ty thống nhất thời gian làm việc vào 9h sáng, nhân viên trong công ty không được tự mình điều chỉnh.
Đường Trụ nhìn thông báo thật lâu, xác định là tổng giám đốc phát xuống, duỗi người một cái, nở nụ cười.
"Cậu cũng nhận được rồi?" Trình Minh trượt ghế qua, cầm di động đến bên cạnh Đường Trụ.
Đường Trụ gật đầu: "Nhận được rồi."
Trình Minh thoải mái nắm tay lại: "Cuối cùng cũng có được một buổi sáng bình thường rồi."
Chờ đến buổi chiều, Trình Minh lại trượt ghế dựa qua tới: "Ê Đường Đường, cậu có nghe nói không? Thời gian trước đây chúng ta đi làm đã bị Tạ tổng biết."
Đường Trụ: "Tạ tổng nào?"
Trình Minh: "Sao cậu lại thế này, công ty chỉ có một Tạ tổng, lớn nhất đó."
Đường Trụ nghi hoặc: "Tại sao hắn lại biết được?"
Trình Minh nhún vai: "Ai biết đâu, dù sao," Giọng Trình Minh nhỏ xuống: "Nghe đồn, đêm qua giám đốc bên mình với quản lý bị cấp trên mời đi uống trà."
Đường Trụ: "Có người mách à?"
"Ai có bản lĩnh như vậy, có thể mách lên đầu Tạ tổng luôn." Trình Minh đột nhiên a một tiếng: "Cơ mà thật ra có một người có khả năng đó."
Đường Trụ: "Ai?"
Trình Minh nhỏ giọng: "Phùng Kiệt."
Đường Trụ nhíu mày một cái, cậu không muốn nghe tên người này lắm.
Đường Trụ: "Ò."
Trình Minh còn đang tiếp tục: "Không phải hắn hay khoe quan hệ của hắn với Tạ tổng rất tốt sao, xí."
Đường Trụ: "Ờ."
Buổi chiều lại làm việc một lát, Đường Trụ cứ cảm thấy bản thân có hơi không thoải mái, nghĩ công việc hiện tại không quá quan trọng, nên đơn giản xin nghỉ về sớm.
Không ngờ đến vừa mở cửa ra, Tạ Thời Tân cũng đang ở nhà.
"Anh ở nhà à?"
"Sao về sớm vậy?"
Hai người cùng lên tiếng.
"Có hơi đau đầu, nên về sớm." Đường Trụ trả lời trước.
Tạ Thời Tân chỉ ừ một tiếng, không có ý quan tâm, cũng không muốn trả lời câu hỏi của Đường Trụ, tiếp tục làm việc với máy tính trên tay.
Đương nhiên, Đường Trụ cũng không trông mong gì Tạ Thời Tân sẽ quan tâm đến cậu. Cậu tự lấy hòm thuốc ở tủ TV ra thuốc đau đầu, tự mình đun nước, uống thuốc, sau đó ngồi trên sô pha mở TV xem.
Trong quá trình đó, Tạ Thời Tân vẫn luôn ngồi xem số liệu trên máy tính.
Rất nhanh, âm thanh TV át cả tiếng đánh máy của Tạ Thời Tân, nhưng mà không được bao lâu, Đường Trụ chỉnh âm thanh nhỏ lại, đại khái là sợ làm phiền đến Tạ Thời Tân.
Di động Tạ Thời Tân lần nữa rung lên, anh cầm lấy xem.
Giám đốc Triệu: Tạ tổng, ngài tới rồi chưa?
Tạ Thời Tân: Chờ tôi thêm nửa tiếng nữa.
Tạ Thời Tân: Bên tôi có chút việc.
Giám đốc Triệu: Được, gần tới thì báo cho tôi một tiếng trước, tôi kêu Tiểu Lâm đến đón ngài.
Giao diện máy tính của Tạ Thời Tân, từ khi Đường Trụ về nhà đến giờ, đã hơn 10 phút không có thay đổi.
Anh sờ sờ vào touchpad, nhìn chằm chằm màn hình ba giây, cuối cùng vẫn thu nhỏ màn hình lại.
"Cậu không khỏe sao?" Tạ Thời Tân gập laptop xuống, hỏi Đường Trụ.
Đường Trụ nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Có hơi đau đầu."
Tạ Thời Tân: "Tại sao lại đau đầu?"
Đường Trụ không để ý: "Chuyện nhỏ thôi, thường xuyên đau đầu, uống thuốc một lát là hết."
Tạ Thời Tân ừ một tiếng, lại mở laptop ra.
Xác thật Đường Trụ thường xuyên đau đầu, đặc biệt là sau khi tự hỏi quá độ, cậu nghĩ chắc do mấy ngày nay làm việc gấp gáp, rất nhiều thí nghiệm phải làm cùng lúc, còn phải xử lý một đống số liệu lớn.
Xem TV một lát, Đường Trụ có hơi mệt mỏi, cậu muốn tắm rửa rồi đi ngủ.
Mới cầm lấy remote, Tạ Thời Tân bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cậu không tò mò tôi làm nghề gì sao?"
Đường Trụ buông remote xuống, trả lời Tạ Thời Tân: "Tôi biết."
Tạ Thời Tân thoáng nhướng mày: "Cậu biết?" Tạ Thời Tân gài lại nút áo vest, khóe miệng tựa như cong lên: "Cậu biết tôi là ai?"
TV vừa lúc chiếu đến một đoạn hài kịch, Đường Trụ cố gắng khiến giọng nói mình trở lại bình thường.
Cậu nói: "Anh là nhân viên phục vụ tìиɧ ɖu͙©."
Phòng khách yên tĩnh một lát.
Vài giây sau, Tạ Thời Tân: "Tìиɧ ɖu͙© gì cơ?"
_____________
Nhân viên phục vụ tìиɧ ɖu͙© aka hành nghề mại da^ʍ:vBắt đầu chuỗi ngày sủng bé yêu của Tạ tổng ~Gà cùng một mẹ nên tsun như nhau, Tạ tổng với Tần tổng thích nói một đường làm một nẻo 🤣