Cơ thể của Đường Trụ rất nóng, cho dù cậu bao áo khoác dày như vậy, Tạ Thời Tân vẫn cảm giác được.
Thoạt nhìn cậu rất khó chịu, mặt rất đỏ, chân mày nhíu chặt, dường như đang dùng sức thở dốc.
"Sắp đến nơi rồi." Tạ Thời Tân nói khẽ với Đường Trụ.
Đường Trụ ủn trong lòng Tạ Thời Tân, dùng sức trả lời một tiếng: "Ừm."
Từ văn phòng tầng 28 đi qua một chút, là phòng nghỉ ngơi chuyên dụng của Tạ Thời Tân, hơn 100 mét vuông, nội thất không thua gì khách sạn đỉnh cấp.
Bước chân của bảo vệ ngừng lại ở cửa thang máy, Tạ Thời Tân phân phó không được để bất kì ai tiến vào, sau đó ôm Đường Trụ vào phòng.
Cửa tự động khóa trái, bức màn tự động hạ xuống, đèn giường mở ra, Tạ Thời Tân đặt Đường Trụ lên giường.
"Anh đừng đi." Đường Trụ ôm chặt lấy Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân đỡ Đường Trụ: "Không đi, tôi lấy cho em ly nước."
"Không uống, không muốn gì hết," Đường Trụ nắm lấy Tạ Thời Tân không buông, rõ ràng cậu biết Tạ Thời Tân không phải người như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mời anh: "Tôi muốn làm, tôi khó chịu quá Tạ Thời Tân."
Tạ Thời Tân nhẹ giọng ừ một tiếng, lại cúi người xuống.
Tình huống của Đường Trụ rất gấp, cho nên không bao lâu sau, cậu cảm nhận được cảm giác quen thuộc khi Tạ Thời Tân tiến vào.
Cũng trong khoảnh khắc đó, cảm giác khó chịu lo lắng trong cơ thể cậu lập tức giảm bớt.
Mùi Nam Mộc Tơ Vàng của Tạ Thời Tân càng thêm nồng đậm, như là nấu chung với đậu đỏ, mùi hương sặc đến dọa người, kí©h thí©ɧ mỗi một tấc thần kinh của Đường Trụ.
Đường Trụ được Tạ Thời Tân trấn an, cảm xúc mơ hồ cũng dần tan đi.
"Reng reng ~"
Tiếng chuông quen thuộc từ sàn nhà truyền đến.
Đường Trụ phân tâm: "Di động của tôi."
Tạ Thời Tân nắm lấy tay Đường Trụ, nghiêng người một chút, nhặt áo hoodie của Đường Trụ từ mặt đất lên, lấy di động từ bên trong ra.
"Đường Trạch." Tạ Thời Tân nói.
Đường Trụ đưa tay muốn cầm di động, nhưng đã bị Tạ Thời Tân bắt máy.
Không biết bên kia nói gì đó, Tạ Thời Tân mở miệng nói ngay: "Kết thúc sẽ tìm anh."
Sau đó Tạ Thời Tân cúp điện thoại.
Giọng Đường Trụ rất nhẹ: "Anh ấy tìm tôi."
Tạ Thời Tân bắt lấy vai Đường Trụ: "Anh ta hiểu mà."
Sau đó Tạ Thời Tân tiếp tục.
Đường Trụ đột nhiên có cảm giác Tạ Thời Tân cố ý.
Đường Trụ cho rằng lần này Tạ Thời Tân vẫn như mấy lần trước, làm chuyển động cơ giới xong sẽ rời đi, cậu cũng đã làm xong tư thế nằm liệt hưởng thụ thoải mái xong sẽ ngủ luôn.
Nhưng dần dần, cậu cảm thấy có gì đó khang khác.
Tạ Thời Tân thong thả hơn trước đây rất nhiều, cũng không theo quy luật cứng nhắc như trước, còn đột nhiên hôn trán Đường Trụ.
Đường Trụ giương mắt, đối diện với tầm mắt của Tạ Thời Tân.
"Còn khó chịu không?" Giọng Tạ Thời Tân rất nhẹ.
Đường Trụ lắc đầu, lại gật đầu: "Còn khó chịu, nhưng khá hơn nhiều rồi."
Tạ Thời Tân cúi đầu, lại hôn khóe mắt của cậu.
Đường Trụ nhắm mắt lại, cậu thấy hơi nhột.
"Mở mắt ra." Tạ Thời Tân nói.
Đường Trụ nghe lời mở to mắt.
Tạ Thời Tân đưa mắt nhìn cậu, thấy trong mắt cậu lấp lánh, hình như có nước mắt, mắt cũng hơi hồng, giống như sẽ lập tức khóc lên.
"Giống dấu ngã," Giọng của Vương Tử Nhạc đột nhiên bay vào lỗ tai Tạ Thời Tân.
Anh nhìn Đường Trụ cong cong khóe mắt, quả thật giống hình dạng dấu ngã. Giây tiếp theo, Tạ Thời Tân đưa ngón tay cái, phủ lên khóe mắt Đường Trụ.
Sao trước đây anh không phát hiện ra, đôi mắt của Đường Trụ đẹp đến thế?
Trong đầu Tạ Thời Tân, lại hiện lên giọng nói của Vương Tử Nhạc: "Trong lạnh lùng có chút trầm ấm, trong trầm ấm còn mang theo chút cảm giác thiếu niên."
"Nói một câu cho tôi nghe nào." Tạ Thời Tân nói.
Giọng Đường Trụ có hơi nghèn nghẹn: "Nói gì cơ?"
Tạ Thời Tân đột nhiên không có ý tốt đâm mạnh một phát, Đường Trụ lập tức nhíu mày, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái.
Thật ra cũng không phải rất lạnh lùng, thật ra cũng không phải rất trầm ấm.
Là giọng nói tội nghiệp mang theo một chút cảm giác thiếu niên.
Cũng là giọng nói riêng biệt với Tạ Thời Tân, ai cũng không nghe được.
Gương mặt Đường Trụ mới bớt đỏ, lại bị Tạ Thời Tân làm một lát, tiếp tục đỏ lên.
Cậu híp nửa mắt, tay không biết nên nắm nơi nào.
Nhưng mà rất nhanh, bàn tay cậu đã bị Tạ Thời Tân nắm lấy.
Mười ngón tay đan vào nhau, đặt hai bên gối đầu.
"Đường Trụ." Tạ Thời Tân trầm giọng kêu cậu.
Đường Trụ: "Dạ?"
Tạ Thời Tân hỏi: "Nhũ danh của em là Đường Đường sao?"
Đường Trụ vừa cảm nhận biến hóa của thân thể, vừa phải trả lời câu hỏi của Tạ Thời Tân.
"Đường Đường là bạn bè gọi, người nhà sẽ gọi tôi là A Trụ." Giọng Đường Trụ rất mềm.
Tạ Thời Tân: "Tôi nên gọi em là gì đây?"
Đường Trụ nói: "Anh cứ gọi tên tôi là được rồi."
Nói xong, Đường Trụ cảm nhận được Tạ Thời Tân không hài lòng.
"Nếu không, anh cũng gọi tôi là Đường Đường đi." Đường Trụ cố gắng dành chút tinh thần suy nghĩ.
Tạ Thời Tân lắc đầu: "Không thích."
Đường Trụ tìm được cửa đột phá: "Anh muốn gọi tôi là gì?"
Tạ Thời Tân: "Không biết."
Sau đó Tạ Thời Tân lại không hài lòng.
Đường Trụ lập tức cảm thấy Tạ Thời Tân thật khó chiều.
Nhưng cậu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy rất bình thường.
Vốn dĩ Tạ Thời Tân đã rất khó chiều rồi.
Đường Trụ rất muốn nghiêm túc nghĩ chuyện này, nhưng Tạ Thời Tân không cho, luôn cứ kiếm chuyện.
Một lát sau, Tạ Thời Tân lại gọi cậu: "Đường Trụ."
Đường Trụ: "Dạ?"
Tạ Thời Tân hỏi: "Người kia gọi em là gì?"
Đường Trụ khó hiểu: "Người kia là ai?"
Tạ Thời Tân lại im lặng, còn đột nhiên dùng sức.
Đường Trụ kêu lên một tiếng, giọt lệ trong mắt kia tích cóp đầy, từ khóe mắt trượt xuống.
Thấy giọt nước mắt này muốn lướt qua gương mặt, dừng trên lỗ tai, lại bị Tạ Thời Tân chặn lại.
Tạ Thời Tân dùng môi nhẹ nhàng hôn nước mắt của cậu, sau đó chóp mũi lướt qua mặt cậu, hôn lên môi.
Đường Trụ lại bắt đầu nhũn ra, nhưng lần này là vì Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân hôn cậu rất lâu, là cảm giác cậu chưa bao giờ trải qua, một nụ hôn kết thúc, cậu nghe Tạ Thời Tân hỏi: "Tôi có phải Alpha của em không?"
Cùng một câu hỏi như lần trước, Tạ Thời Tân lại hỏi lần nữa.
Đường Trụ muốn suy nghĩ, nhưng Tạ Thời Tân rõ ràng không chờ nổi.
Tạ Thời Tân cắn cằm Đường Trụ, phạt cậu: "Nói phải."
Đường Trụ nghe lời: "Phải."
Đường Trụ hầu như bị Tạ Thời Tân làm điên rồi, sau khi kết thúc, cậu ngâm mình ở bồn tắm, một lúc lâu sau, trái tim còn chưa hồi phục được.
Cách mặt nước, cậu có thể thấy rõ ràng đủ loại dấu vết trên người mình, có vết là bị nhéo, có vết là bị hôn.
Hôm nay Tạ Thời Tân rất khác trước đây, Đường Trụ thậm chí có hơi tự mình đa tình, hoài nghi có phải vì trước đây mình nói câu muốn luyện thêm kỹ thuật kia, khiến Tạ Thời Tân lén làm gì đó.
Nhưng mà suy nghĩ này rất nhanh bị chính cậu phủ định, cậu cảm thấy Tạ Thời Tân như vậy, không đến mức phải lén đi học.
Hơn nữa Tạ Thời Tân thông minh như vậy, có lẽ chỉ là thiên phú dị bẩm, thông suốt mà thôi.
Đường Trụ chìm thân mình vào nước sâu thêm chút, để nước không quá xương quai xanh của cậu.
Hôm nay cũng giống như lần trước, một khi cậu nghĩ sâu hơn về quan hệ của mình và Tạ Thời Tân, một khi cậu có tình cảm khác thường với Tạ Thời Tân, trái tim cậu sẽ bắt đầu đau, cũng muốn nôn mửa.
Thân thể giống như đang nói với cậu, Đường Trụ, mày chỉ có thể dùng tâm lý bình thường để đối mặt với Tạ Thời Tân, mày không thể ôm suy nghĩ khác với anh ấy.
Tạ Thời Tân ở bên ngoài nhận điện thoại, Đường Trụ ngâm mình xong rồi liền đến chỗ vòi hoa sen xối lại.
Tạ Thời Tân chuẩn bị khăn tắm mới và áo tắm dài cho cậu, cậu tùy tiện lau tóc một chút, mặc áo tắm dài đi ra ngoài.
Đèn trong phòng không quá sáng, chỉ có một cái đèn bàn bên người Tạ Thời Tân được bật, Tạ Thời Tân ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, trên đùi đặt laptop, đang xem cái gì đó.
Đường Trụ không đi qua, cậu yên lặng không tiếng động đứng dựa vào tường, đặt tay phía sau lưng, cứ như vậy mà nhìn Tạ Thời Tân.
Nhưng mà chỉ đứng vài phút, Tạ Thời Tân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cậu.
"Hửm?" Tạ Thời Tân phát ra âm thanh khó hiểu.
Đường Trụ cười cười với Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân: "Lại đây."
Đường Trụ: "Ò."
Đường Trụ dùng bàn chân trần đi qua, đến bên cạnh Tạ Thời Tân, Tạ Thời Tân đặt laptop lên bàn, kéo tay Đường Trụ, túm Đường Trụ vào lòng mình.
Tạ Thời Tân không nói gì, chỉ nhìn Đường Trụ một cái, rồi giữ đầu của cậu, bắt đầu hôn.
Từ môi hôn đến cằm, lại trượt xuống cổ, Tạ Thời Tân nghiêng người Đường Trụ qua một ít, chóp mũi đặt nơi tuyến thể của cậu, như có như không cọ cọ.
"Đậu đỏ." Tạ Thời Tân thấp giọng nói.
Đường Trụ ghé nửa người vào sô pha: "Dạ."
Tạ Thời Tân không nói chuyện nữa, ôm chặt Đường Trụ, chóp mũi vẫn du đãng xung quanh tuyến thể.
Đường Trụ suy đoán: "Anh muốn đánh dấu tôi sao?"
Tạ Thời Tân tạm dừng một lát: "Không được."
Đường Trụ: "Tại sao?"
Tạ Thời Tân: "Em sẽ bị dị ứng."
Đường Trụ nghi hoặc trong chốc lát, mới hỏi: "A Trạch nói cho anh biết?"
Tạ Thời Tân: "Ừm."
Đường Trụ: "Trong nhà có thuốc chống dị ứng, buổi tối tôi tiêm một mũi, có thể cho anh đánh dấu."
Thoạt nhìn Tạ Thời Tân rất muốn đánh dấu Đường Trụ, Đường Trụ cảm nhận được, tuyến thể của cậu bị một thứ cứng rắn đυ.ng vào, Đường Trụ biết đó là hàm răng của Tạ Thời Tân.
Cậu cảm thấy, giây tiếp theo Tạ Thời Tân có lẽ sẽ cắn xuống.
Nhưng mà Đường Trụ đợi thật lâu, Tạ Thời Tân lại không làm gì cả.
Mà Tạ Thời Tân làm, là vén áo tắm dài của Đường Trụ lên.
Nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp xúc sau đó, luôn rất nguy hiểm. Thời gian kế tiếp, Tạ Thời Tân không màng đến điện thoại của mình vang điên cuồng, không quan tâm gì khác mà lại làm Đường Trụ lần nữa trên sô pha.
So với lúc nãy trên giường, Đường Trụ rõ ràng cảm thấy được Tạ Thời Tân biểu hiện khác hẳn.
Giống như diễn một bộ phim khác.
Muốn so sánh thì lúc nãy như một bộ phim tình cảm phong hoa tuyết nguyệt, bây giờ chính là một bộ phim võ thuật mãnh thú núi rừng.
Trong lúc mơ hồ, giữa họ còn nói những đoạn đối thoại mà Đường Trụ không dám nghĩ đến.
Tạ Thời Tân hỏi cậu, tôi có mạnh mẽ không?
Đường Trụ trả lời.
Tạ Thời Tân bảo cậu, gọi ông xã.
Đường Trụ gọi.
Tạ Thời Tân còn nói với cậu, sướиɠ thì kêu lớn lên, tôi muốn nghe.
Đường Trụ cũng làm theo.
Lúc kết thúc, Đường Trụ mệt không chịu nổi, xương cốt như tan ra thành từng mảnh.
Nhưng Tạ Thời Tân thì vẫn rất có sức lực mà nhặt điện thoại lên gọi đi, một bên nghe cấp dưới ở đầu dây kia báo cáo công việc, một bên với tay vào chăn.
Đường Trụ không còn chút sức lực, Tạ Thời Tân muốn làm gì thì làm.
Lúc Đường Trụ sắp ngủ mất, thấy Tạ Thời Tân nghiêng người, đè cậu xuống.
"Tôi hết nổi rồi." Đường Trụ không nhịn được tỏ ra đáng thương với Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân cười cười: "Không làm nữa."
Đường Trụ thở nhẹ một hơi: "Ừm."
Tạ Thời Tân xác thật không có làm nữa, anh chỉ ghé vào vai Đường Trụ, ôm lấy cậu.
Một lát sau, Tạ Thời Tân nói: "Mới có hai lần."
Đường Trụ giật mình: "Dạ?"
Tạ Thời Tân lại nói: "Đường Trụ, tôi thù rất dai."
Đường Trụ: "Gì cơ?"
Tạ Thời Tân: "Lần trước lúc kết thúc, em nói với tôi gì đó, còn nhớ không?"
Đường Trụ nuốt nước bọt: "Ừm."
Tạ Thời Tân nhích người lên một chút, ra vẻ dịu dàng nhìn vào mắt Đường Trụ: "Còn dám nói vậy nữa không?"
Đường Trụ cảm thấy, nếu cậu dám nói một câu khiến Tạ Thời Tân không vui, Tạ Thời Tân sẽ lập tức làm cậu.
Vì thế cậu nhanh chóng lắc đầu: "Không dám nữa."
Tạ Thời Tân: "Không dám cũng vô dụng, em đắc tội tôi rồi, lần sau lại tính tiếp."