*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tên truyện: Nhặt được một chàng ATác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 1:Một tia chớp xẹt qua bầu trời thành phố, sau đó là một tiếng sấm lớn.
Ban đêm, trong dãy phòng trên tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp của thành phố A, một người đàn ông đứng trước một cửa sổ sát đất lớn.
Cậu mặc một cái áo sơ mi dài màu trắng, thân hình mảnh khảnh, chân vừa trắng vừa dài, chau mày, nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay.
Chỉ còn mười giây sẽ đến 11h, bắt đầu hành động.
Kim giây trên đồng hồ nhảy một chút, trái tim cậu cũng theo đó nảy lên một chút.
9 giây.
8 giây.
Ngoài cửa sổ, lại một tia chớp xẹt qua, ánh sáng bên cửa sổ hắt trên người cậu, hiện lên một cái bóng nhu hòa.
Người đang đứng bên cửa sổ này tên là Đường Trụ, là nhân viên nghiên cứu của công ty dược phẩm Thành Duệ. Đêm nay cậu đến đây, là chuẩn bị tiêm cho mình một loại thuốc cậu vừa phát minh, còn chưa kiểm tra đo lường, trừ cậu ra không ai biết đến.
Mã CR-98473, kiềm chế và khống chế thần kinh vật chủ, giảm bớt hoặc biến mất cảm giác phụ thuộc, tác động đánh sâu và thay thế tế bào thần kinh phản ứng với pheromone Alpha, khiến bản thân quên mất và không bị mê hoặc lần nữa.
Nói một cách dễ hiểu, chính là thuốc quên tình (vong tình tề).
Đường Trụ thích Tạ Thời Tân năm năm, để đến gần Tạ Thời Tân, cậu đã làm rất nhiều chuyện, những chuyện đó, một số gọi là liều lĩnh, một số lại phải gọi là ngu xuẩn.
Ở công ty Tạ Thời Tân làm việc hai năm, cậu chịu rất nhiều khổ cực, cuối cùng cái gì cũng không có.
Thật buồn cười.
Ngày hôm qua, cậu vừa nghiên cứu xong loại thuốc này, lập tức nhờ người tìm một tổ chức uy tín ở thành phố A. Cậu nhờ người môi giới của tổ chức đó tìm giúp cậu một Alpha, Đường Trụ muốn pheromone của Alpha đó, loại bỏ tất cả ký ức của Tạ Thời Tân trong cơ thể cậu.
Đường Trụ cố ý nhấn mạnh, Alpha đó phải ở xa, phải dứt khoát, muốn cả đời này không có cơ hội gặp lại Alpha đó, cuối cùng, tiền không là vấn đề.
3 giây.
“Triệu Miểu, tắt đèn đi.”
Đường Trụ gọi điện thoại nói với một người khác.
2 giây.
Phòng tối sầm trong nháy mắt, trừ ánh đèn bên ngoài, không còn nhìn thấy gì cả.
1 giây.
Đường Trụ cầm lấy thuốc thử đã sớm chuẩn bị, tiêm vào máu.
Bị tắt đèn đi không chỉ có phòng của Đường Trụ, tầng cao nhất của khách sạn này có tổng cộng ba phòng cao cấp, tất cả các phòng, bao gồm cả hành lang, đèn tắt sạch.
Ba phút trước, một căn phòng khách trên tầng cao nhất.
“Tôi chỉ cần nghe theo sắp xếp là được?”
“Tôn Tuyết Dung, bà biết bà đang làm cái gì sao?”
“Tôi không có thời gian nói nhảm với bà!”
Nói xong, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
Người đàn ông tuấn tú đứng bên cạnh tủ TV nhíu mày, ánh mắt dữ tợn, răng hàm không ngừng nghiến chặt, không khó nhận ra lửa giận của anh đang dâng trào.
Bên ngoài lại lóe lên một tia sét, đôi mắt người đàn ông bị ánh sáng làm lóe lên, thấy được một cái ly thủy tinh trên bàn.
Cái ly thủy tinh này nha, xui xẻo rồi, lúc này lại xuất hiện trong tầm mắt của người đàn ông đang nổi nóng.
Giây tiếp theo, ly thủy tinh đã bị người đàn ông cầm lên, hung hăng ném mạnh xuống đất.
Chiếc thảm nhập khẩu nuốt mất âm thanh va chạm của ly thủy tinh, nhưng lại không làm gì được sức mạnh trời sinh của Alpha, huống chi là một Alpha đang tức giận.
Chiếc thảm này không giảm xóc được cho cái ly thủy tinh, cái ly cách thảm đè xuống nền gạch trên sàn, rất nhanh vỡ nát.
Vừa nát vừa văng mảnh vỡ khắp nơi, văng đến bàn trà, văng đến tủ đặt bìa hoa lớn kế bên, lập tức, căn phòng trở nên lộn xộn.
Vài giây sau, phòng an tĩnh lại, Tạ Thời Tân cau mày nhìn sàn nhà, nghĩ nơi này là tầng cao nhất, hiếm khi có khách, anh liền phóng thích một chút pheromone để bản thân thoải mái một chút.
Anh lại cầm lấy di động lần nữa, gọi nhân viên phục vụ khách sạn: “2602, phòng cần được dọn dẹp.”
Đầu dây bên kia lập tức nói: “Vâng Tạ tiên sinh, chúng tôi lập tức cho người lên, hai phút sẽ đến, xin Tạ tiên sinh kiên nhẫn chờ một chút.”
Tạ Thời Tân ngắt cuộc gọi, quay đầu mở cửa ra, tránh né các mảnh vỡ, ngồi trên sô pha.
Bên ngoài lại lóe lên một tia chớp, Tạ Thời Tân mệt mỏi đưa tay lên nhìn đồng hồ trên tay, mới xem đến bây giờ là 11h đêm, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết.
Tầm nhìn lập tức bị hạ xuống, đồng thời tại đây, pheromone của Omega như có như không bay đến.
Đây là mùi vị gì?
Tạ Thời Tân lớn đến chừng này, tiếp xúc qua không ít Omega, cũng đã ngửi qua không ít mùi pheromone của Omega, nhưng mùi này thật độc đáo.
Nói chung, mùi pheromone của Omega đều là mùi hoa hoặc trái cây, mà mùi pheromone dần nồng nặc này không phải mùi hoa, cũng không phải mùi trái cây, hình như là…
Đậu đỏ?
Đúng, là mùi đậu đỏ được nấu chín, vừa đặc vừa hấp dẫn.
Tạ Thời Tân vừa mới phóng thích ra một chút pheromone, ngửi được mùi hương này, về mặt sinh lý, có hơi xao động.
Bức rèm trong phòng đang khép kín, hiện tại vẫn đang cúp điện, trong phòng nhìn gì cũng mơ hồ. Tạ Thời Tân đứng lên, muốn kéo rèm ra, để ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nhưng anh vừa nâng tay lên, liền nghe được âm thanh từ bên cửa truyền đến.
Tiếng bước chân, sau đó là tiếng đóng cửa.
Đường Trụ bước vào phòng, khóa trái cửa, cũng ấn xuống đèn đỏ “Xin đừng quấy rầy”.
Trong thuốc quên tình có pha một chút thuốc kí©h thí©ɧ, mới qua một phút, Đường Trụ đã động dục. Mùi đậu đỏ càng lúc càng nồng, rất mau, cả phòng tràn ngập pheromone của Omega.
Đường Trụ bước vài bước vào trong, sau đó cậu ngửi được mùi pheromone của Alpha trong không khí.
Không nhiều lắm, nhưng rất dễ ngửi thấy, và cũng rất thơm, là mùi gỗ Nam Mộc Tơ Vàng mà cậu quen thuộc.
Mùi pheromone của Alpha đa số là mùi cỏ hoặc lá cây, mùi gỗ rất hi hữu, mà loại Nam Mộc Tơ Vàng cao quý này, càng là hi hữu trong hi hữu.
Đường Trụ lớn đến chừng này, chỉ mới ngửi thấy mùi này trên cơ thể một người mà thôi.
Mấy ngày trước, cậu còn nói với người môi giới là Trần tiên sinh rằng, nếu có thể, cậu muốn Alpha có mùi Nam Mộc Tơ Vàng.
Mùi pheromone của Tạ Thời Tân chính là Nam Mộc Tơ Vàng, nếu cậu có thể tìm được Alpha có mùi hương giống như vậy, hiệu quả của thuốc quên tình sẽ càng tốt.
Không ngờ Trần tiên sinh lại thật sự tìm được cho cậu.
Mùi Nam Mộc Tơ Vàng thật sự rất thơm, Đường Trụ cũng chỉ tiếp xúc một chút, chân cũng muốn nhũn ra cả rồi.
Mà Alpha phát ra mùi hương này, hiện tại đang ngồi trên sô pha, nếu hiện tại có ánh sáng, chắc chắn Đường Trụ sẽ thấy, Alpha đang toát ra hơi thở táo bạo này đang nhìn chằm chằm cậu.
Tạ Thời Tân nhìn người đang tới gần, đầu óc dần dần cũng có hơi mơ hồ, pheromone của Omega này quá kí©h thí©ɧ anh, anh căn bản không khống chế được chính mình, hiện tại cậu ta đang không ngừng phát ra pheromone.
Hai loại pheromone va chạm trong không khí, trộn thành một mùi vô cùng kỳ quái, nồng nặc lại mê hoặc lòng người.
Tạ Thời Tân nhớ mang máng, có người từng nói với anh, khách sạn này từ giám đốc cho đến nhân viên dọn phòng, tất cả đều là Beta, bởi vì khách sạn muốn phòng ngừa các tình huống khẩn cấp. Beta không có pheromone, cũng không bị Alpha và Omega ảnh hưởng, hiệu suất xử lý chuyện lộn xộn càng cao.
Vậy vì sao, nhân viên dọn phòng này là Omega? Lại còn là một Omega đang tản ra pheromone?
Cậu ta quên dán miếng dán cách mùi sao?
Hay là, cậu ta đang…
Động dục?
Cái từ này xuất hiện, mày Tạ Thời Tân hơi nhíu lại.
Tạ Thời Tân không gặp qua Omega động dục, anh chỉ mới xem trên sách vở và Internet, nhưng mà kết hợp với độ dày dặc của pheromone này, Tạ Thời Tân cũng có thể xác định.
Omega động dục tại sao còn phải làm việc?
“Cúp điện rồi, cậu đi ra ngoài trước đi, chờ có điện rồi lại đến.” Tạ Thời Tân lại ngồi trên sô pha, nói với người trước mặt.
Nhưng người trước mặt lại không có ý định lui ra, còn hướng về phía Tạ Thời Tân mà đi tới, cậu nói: “Hình thể giống, giọng nói cũng giống, tốt quá.”
Cậu lại nói: “Là tôi cúp điện, anh chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu đi.”
Tạ Thời Tân nghi hoặc nhíu mày, người này càng đến gần, pheromone Omega càng làm nhiễu loạn suy nghĩ của Tạ Thời Tân, anh không cách nào nghiêm túc tự hỏi.
“Chuẩn bị cái gì? Tôi nói sau khi có điện lại đến.” Tạ Thời Tân cố gắng giữ tỉnh táo: “Bây giờ cậu mau rời khỏi phòng tôi.”
Người này như không nghe thấy Tạ Thời Tân nói, cậu lung lay bước đến trước mặt Tạ Thời Tân, trong bóng đêm hai người nhìn nhau.
Tất nhiên, cái gì cũng nhìn không rõ.
Sau đó, người này trực tiếp tách chân, ngồi trên đùi Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân lập tức trừng lớn đôi mắt, đẩy người trên người mình ra.
“Cậu làm gì vậy?”
Đường Trụ bị đẩy ngã trên mặt đất, cậu ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tạ Thời Tân, cũng nói to: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Thời Tân hung dữ là thật sự hung, nhưng Đường Trụ hung dữ, bởi vì pheromone và thân thể ảnh hưởng, còn có vẻ oan ức, khí thế tức khắc yếu đi.
Đường Trụ chân nhũn ra rồi, nhưng cậu rất gấp: “Anh đẩy tôi làm gì? Tôi không có thời gian đâu, chúng ta mau lên đi.”
Tạ Thời Tân: “Cái gì lung tung lộn xộn.” Giọng của anh rất trầm, cũng phát hiện có gì đó không đúng: “Ai phái cậu đến đây?”
Đường Trụ bị pheromome của Alpha quấy nhiễu đến chóng mặt, cậu không biết thuốc thử có thể tồn tại được bao lâu, nhưng chắc chắn thời gian không dài, cậu phải nhanh lên.
“Trần tiên sinh, là Trần tiên sinh liên hệ chúng ta.” Đường Trụ tùy tiện giải thích, từ mặt đất đứng lên.
Tạ Thời Tân: “Trần tiên sinh? Ai?” Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ: “Trần Vũ Diệp?”
Tay chân Đường Trụ như bị cái gì đó đâm vào, nhưng mà cậu không rảnh để ý đến mấy thứ khác: “Tôi không biết ông ta tên gì, chắc vậy đi.”
Đường Trụ nói xong, cố nén khó chịu, tiếp tục đi về phía Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân thấy cậu muốn lại đây, vội vàng duỗi tay, anh cho rằng có thể ngăn cản cậu, nhưng không nghĩ tên lưu manh này đột nhiên ngồi thụp xuống, cách quần sờ sờ phía dưới của anh.
Tạ Thời Tân khϊếp sợ lần nữa.
“Anh đã cứng như vậy, trốn gì chứ?” Đường Trụ nhanh chóng đứng lên, cởϊ qυầи áo ra một chút, rồi lại gấp gáp nhào qua: “Có phải cảm thấy tiền hơi ít đúng không? Nếu không đủ, tôi sẽ thêm cho, không kịp nữa rồi, chúng ta nhanh lên được không?”
Đường Trụ nói xong lại nhào vào, còn động thủ.
Tạ Thời Tân kinh ngạc đến không biết phải phản ứng thế nào.
Vốn dĩ anh có thể ngăn cản, nhưng mùi đậu đỏ càng lúc càng thơm.
Quá thơm, quá hấp dẫn, hơn nữa mùi này, vậy mà lại làm Tạ Thời Tân có cảm giác quen thuộc.
Giống như rất lâu trước đây, anh đã từng ngửi qua.
Chờ Tạ Thời Tân phục hồi lại tinh thần, người này đã hoàn toàn ngã vào lòng anh, mà anh kinh ngạc phát hiện, anh không có mặc quần!
Tạ Thời Tân nóng nảy: “Cậu đang làm gì vậy?”
Huyệt thái dương của Tạ Thời Tân đập thình thịch. Kỳ dễ cảm của anh cũng không mẫn cảm như bây giờ, anh nắm được bả vai của cậu trai, cánh tay dần dùng sức, nhưng lại không có cách nào đẩy ra.
Mà người này, cậu còn đang nói: “Có phải không, Trần tiên sinh không nói rõ cho anh à? Rất, rất đơn giản, anh không cần làm mấy chuyện dư thừa khác, anh chỉ cần đâm vào, đánh dấu, là được, rất nhanh.”
Một tay khác của Tạ Thời Tân cũng dùng sức.
Đâm vào?
Đánh dấu?
Đây là chuyện nhẹ nhàng như vậy sao?
Rốt cuộc cậu này có biết thường thức không vậy?
“Anh không cần phải sợ tôi, sợ tôi ăn vạ anh, lần đánh dấu này không có ảnh hưởng với tôi, cũng không ảnh hưởng đến anh, chúng ta đều, đều không sao hết, anh cứ yên tâm tin tôi, anh đừng túm tôi nữa, anh nhanh lên được không, tôi thật sự không có thời gian, nhanh, nhanh lên được không?”
Người này còn đang nói.
Người này nói cái gì tùm lum vậy.
Phiền quá đi.
“Reng reng reng.”
Điện thoại di động Tạ Thời Tân đặt kế bên đột nhiên vang lên.
Như là muốn dùng thứ khác để phân tán sự chú ý của mình, Tạ Thời Tân vội vàng tiếp điện thoại.
Là giám đốc khách sạn gọi tới.
“Tạ tiên sinh, thật ngại quá, hệ thống cung cấp điện tầng cao nhất… có chút vấn đề, chúng tôi… sẽ sửa gấp, để đền bù…”
Giám đốc bên kia nói gì, Tạ Thời Tân đã không còn nghe rõ, lực chú ý của anh đặt toàn bộ vào nơi hai người đυ.ng vào nhau.
“Có thể mất thời gian một chút… Xin lỗi, Tạ tiên sinh ngài… muốn, hoặc là… Tút.”
Tạ Thời Tân ngắt cuộc gọi, cũng ném di động đi.
Rồi sau đó, anh túm lấy vai người trong lòng mình, dựng người dậy, dùng sức đè lên.
Ầm ầm.
Một tia chớp lại lóe lên bên ngoài, lại truyền đến một tiếng sấm.
Đường Trụ đau đến hét to một tiếng, nước mắt lập tức chảy ra.
Một tiếng ầm lớn, Đường Trụ khép hờ mắt, ngẩng đầu lên, những chuyện đã qua cùng Tạ Thời Tân, như thước phim chạy vội mà xẹt qua trong đầu cậu.
Hình ảnh cuối cùng, là nửa tháng trước, cậu ở tầng 28 của công ty, ôm hi vọng cuối cùng, muốn gửi cho Tạ Thời Tân bức thư tình cậu đã viết từ lâu.
Nhưng Tạ Thời Tân liếc mắt cũng không thèm nhìn.
“Bảo vệ tầng 28 sao lại thế này? Bây giờ chó mèo gì cũng có thể lên đây à?”
“Cũng không nhìn lại bản thân được mấy cân mấy lượng, xứng hay không xứng.”
Tay Đường Trụ run lên, thư tình cầm không được, rơi xuống đất.
Sau đó bị chân Tạ Thời Tân dẫm lên.
Đường Trụ ôm người đàn ông có mùi pheromone Nam Mộc Tơ Vàng trước mặt, ghé vào vai anh, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Kết thúc.
Tất cả đã kết thúc.
Đường Trụ bị tiếng chuông di động đánh thức, cậu mở to mắt, phát hiện mình ngủ trên giường trong nhà mình, mà trên màn hình di động hiển thị là “Người môi giới Trần tiên sinh”.
Đường Trụ thoáng nhíu mày, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Bọn họ đã thỏa thuận trước, sau chuyện này sẽ không liên hệ nữa.
Cho nên Đường Trụ cũng không nhận điện thoại, trực tiếp nhấn từ chối, cũng lấy sim dùng tạm thời ra khỏi, ném vào thùng rác.
Giờ phút này cậu cảm thấy vô cùng tốt, tuy rằng trái tim như thiếu mất một mảnh, nhưng cậu biết, cậu hoàn toàn quên mất người kia, hiện tại cái gì cậu cũng không nhớ nổi!
A! Thật nhẹ nhàng!
Đường Trụ vui vẻ ngẩng đầu, đang muốn vươn vai một cái thật sung sướиɠ thì bức màn trước mặt đột nhiên bị kéo ra.
Bàn tay Đường Trụ đông cứng giữa không trung.
Ngoài bức màn, một người đàn ông đứng ở ban công, ánh nắng buổi sáng tràn ngập chiếu vào thân thể anh ta, làm thành một cái bóng dài phủ lên người Đường Trụ.
Dù anh ta không làm gì hết, thì khí tràng mạnh mẽ của Alpha nháy mắt khiến hô hấp của Đường Trụ cứng lại.
Đường Trụ không tự chủ chui tọt vào chăn, cậu lú đầu nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, hỏi: “Anh là ai?”
Chú thích:Nam Mộc Tơ Vàng 金丝楠木 (Kim Ti Nam Mộc), còn gọi là gỗ Trinh Nam, một loại gỗ rất hiếm của Trung Quốc, vân gỗ như sợi tơ vàng, chiếu ánh sáng vào sẽ lấp lánh, có mùi thơm thoang thoảng. Đây là loại gỗ ngày xưa chuyên dùng trong cung điện hoàng gia.
(
Bàn gỗ được làm từ Nam Mộc Tơ Vàng)