Chương 34

Ngay cả bản thân Ngô Dao cũng không biết những danh hiệu "Vô danh" và "Tai tinh" được trao cho mình từ khi nào, nhưng rõ ràng, điều này có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của cậu. Mỗi cặp vợ chồng đến cô nhi viện nhận nuôi đứa trẻ đều yêu thích cậu bé Omega này ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khi được trưởng khoa kể lại mọi chuyện trong quá khứ, cuối cùng họ cũng từ bỏ ý định đưa cậu về nhà. Qua lại, Ngô Dao tuổi cũng đã lớn, gặp phải đôi vợ chồng không sợ mê tín muốn dẫn cậu về nhà chăm sóc, nhưng cậu đã chủ động từ chối đối phương, quyết tâm ở lại cô nhi viện.

Ngô Dao đã làm việc rất chăm chỉ, mặc dù nguồn lực của cô nhi viện có hạn và cậu chỉ có thể học ở trường công lập, nhưng cuối cùng cậu đã được nhận vào một trường đại học rất tốt. Hơn nữa chuyện học phí Ngô Dao cũng không cần phải lo lắng, vì cho dù là cha mẹ ruột hay là hai người cha mẹ nuôi sau này, bọn họ sau khi chết đi đều để lại cho cậu một tài sản không nhỏ, chỉ cần khi cậu tròn 18 tuổi là có thể lấy ra. Sự giàu có đó thể đủ để cho phép cậu đạt được tự do tài chính.

Khi ngày khai giảng đến gần, Ngô Dao tạm biệt viện trưởng của cô nhi viện và các em trai và em gái của cậu, bước vào thành phố lớn nhất trên ngôi sao chính — Thủ đô. Cậu rất kinh ngạc trước công nghệ và sự thịnh vượng của thủ đô, đến mức cậu không thể rời mắt đi được, cậu đi rất nhiều nơi mà trước kia cậu chỉ được xem trên tivi và trên mạng, tất nhiên, bởi vì cậu còn chưa chính thức tròn 18 tuổi, nên chỉ có thể dùng tiền bình thường ở viện phúc lợi tiết kiệm được, do đó chuyện tiêu dùng của cậu rất có hạn, rất nhiều nơi chỉ có thể đúng ở bên ngoài nhìn vào.

Một ngày trước khi bắt đầu bước vào trường học, cậu đã mạo hiểm đến một quán bar.

Ngô Dao từ nhỏ đã không thể xem như đứa nhỏ nhu thuận văn tĩnh, có lẽ là cậu được thừa hưởng gen quân nhân của cha mẹ, nên trên người ít nhiều có chút yếu tố mạo hiểm tồn tại, nhưng cậu vẫn rất cẩn thận, trước khi đi cậu đã điều tra sơ qua về quán bar, khi chắc chắn nó không có gì nguy hiểm và chỉ là nơi uống rượu nói chuyện phiếm, hơn nữa còn cho phép Omega vào, cậu đã mạnh dạn đi vào. Nhưng trên thực tế, ở tuổi của Ngô Dao, cậu vẫn còn vài tháng nữa mới đủ tuổi để vào quán bar ăn chơi, nhưng cậu rất khôn khéo, biết nhân lúc quán đông mà lẻn vào, do đó cậu không bị từ chối.

Không có ánh đèn đầy màu sắc, không có âm thanh quá ồn ào, ngoại trừ quầy bar bày đầy rượu, nơi này thoạt nhìn cùng quán cà phê cũng không có quá nhiều khác biệt. Ngô Dao ngồi trên ghế quầy nhìn trái nhìn phải, đáy lòng ít nhiều có chút thất vọng. Cậu thử làm bộ thuần thục đi gọi một ly rượu, nhưng rất nhanh đã bị nhân viên phát hiện, đối phương trêu ghẹo cậu: "Cậu đừng nhìn cái tên này mang theo một chữ trà mà lầm nó nha, thật ra nó là rượu mạnh nhất đó. cậu bạn nhỏ, cậu nên gọi đồ uống khác.” Anh ta nói xong thì đề cử rượu quả mang theo hương vị quýt cho Ngô Dao: "Loại này rất thích hợp, trên 15 tuổi là có thể uống được. ”