Chương 26

Alpha chưa kết hôn cũng sẽ không thường xuyên bị tiêm thuốc ức chế, tình triều mãnh liệt bình thường là 3 tháng một lần, nhưng Từ Thành Hạ bây giờ... Chắc là đã kết hôn rồi? Nếu như vậy, khoảng cách giữa các lần động dục có thể sẽ ngắn hơn, nếu may mắn thì mình có thể sống sót đến khi anh ta rời đi, nhưng nếu không may thì...

Trên Vĩ Tinh thậm chí còn không có thuốc ức chế cho Omega, nói chi đến thuốc dành cho Alpha. Hơn nữa nếu như mình bất chợt mất khống chế, rất dễ dẫn phát đối phương cũng sẽ cưỡng chế phát tình.

Đến lúc đó sẽ rất kinh khủng!

Ngô Dao mặc quần áo vào, trước khi mở cửa chỉ muốn đuổi người đó đi, nhưng khi mở cửa nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng cậu lại có chút rung động. Sự chần chừ khiến tính tình của cậu càng thêm nóng nảy, Ngô Dao hơi có chút thô bạo đeo khẩu trang cùng mũ cho mình, che đi khuôn mặt mặc dù có vết sẹo cũng vẫn rất vẻ xinh đẹp, ngay cả nói cũng không nói một câu đã đóng sầm cửa lại, bỏ lại kẻ ngốc đang tràn đầy nhiệt huyết còn đang sững sờ đứng ở phía sau.

Lúc Ngô Dao mang bữa sáng trở lại, cậu đã điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt hơn, cậu hờ hững đặt đủ bánh mì cho bữa sáng và đồ ăn Trung Quốc lên bàn, nói: "Tôi đi làm."

Lần này khi Ngô Dao vừa đi tới cửa, đã có người nắm lấy góc áo của cậu, cậu quay đầu lại ngẩng đầu, thì nhìn thấy kẻ ngốc đang dùng ánh mắt cảnh giác cùng chờ mong, nói: "Tôi có thể đi cùng với em không?" Anh vội vàng tự tiến cử mình nói: "Nói không chừng tôi có thể giúp đỡ em, sứ của tôi rất mạnh. ”

Ngô Dao mặt không chút thay đổi nhìn anh, kẻ ngốc lầm tưởng là cậu muốn mình chứng minh năng lực một chút, nên nhìn trái nhìn phải, rồi đột nhiên đưa tay ôm Ngô Dao lên, ôm cậu lên trước ngực mình, nói: "Em thấy không, tôi không nói dối. ”

Ngô Dao giật mình, thân thể đột nhiên bay lên không trung, bị vòng tay nóng bỏng lại có lực giữ chặt, cảm giác bị mùi pheromone nồng đậm quấn chặt lấy khiến cậu bối rối, giọng ddieuj cũng nhanh chóng mất diu vẻ bình tĩnh: “Để tôi xuống đi!"

Nhưng kẻ ngốc còn sợ là cậu không tin, nên lật ngược cậu lại: "Tôi rất mạnh đúng không?"

"Bỏ tôi xuống! Nhanh lên! Bỏ xuống!"

Cảm thấy đối phương dường như không hài lòng về việc mình làm, kẻ ngốc đặt Ngô Dao xuống có chút khó hiểu và hỏi cậu: “Tôi có làm em khó chịu chỗ nào không?”

Ngô Dao cảnh cáo anh: “Lần sau đừng làm loại chuyện này với tôi!” Sau đó nói: “Anh đang còn bị thương, ngoan ngoãn ở chỗ đây chờ tôi đi, tôi không cần anh giúp cái gì hết.”

Sự kỳ vọng trong mắt nhanh chóng biến thành nỗi thất vọng, người đàn ông cao lớn cúi đầu xuống, giống như một con chó lớn bị bỏ rơi: "Ừm."

"Trở về ăn bữa sáng của anh đi." Nói xong, Ngô Dao đóng cửa lại, cậu có gắng che dấu tiếng tim đập hỗn loạn của mình, hít sâu một hơi rồi lập tức rời đi.

Công việc trong quán rượu mỗi ngày rất vất vả, hay nói cách khác, muốn sống sót được trên Vĩ Tinh thì cần làm việc chăm chỉ, vì có rất ít người may mắn có thể không cần cố gắng mà vẫn có cuộc sống tốt. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, vào ngày này hàng tháng, cửa hàng sẽ mất khoảng hai phần ba khách hàng, bởi vì hôm nay là ngày núi rác lại được lấp đầy.