Ngô Dao nhíu mày, sắc mặt cùng giọng điệu đều không tốt lắm: "Sao còn chưa đi ngủ nữa? ”
Hắn cởi mũ cùng khẩu trang, lộ ra vẻ dữ tợn, kẻ ngốc rụt bả vai lại, ấm ức nói: "Chờ vợ trở về. ”
"Tôi không có bắt anh đợi."
Kẻ ngốc có chút luống cuống, đảo mắt tìm được nguyên nhân, anh chỉ vào sau đầu mình: "Em còn chưa có thay băng gạc cho tôi..."
Anh đã tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mà lúc sáng Ngô Dao đã mua cho mình, mặc dù vẫn là quần áo rất rẻ, nhưng dù sao cũng là đồ mới, đã vậy kích cỡ vừa vặn nên khi mặc lên người không còn cảm giác chật chội nữa. Chỉ là, nửa thân dưới kẻ ngốc không mặc chiếc quần mà Ngô Dao đã mua, mà chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, đôi chân thon dài của anh để trần, nên lúc ngồi phần giữa hai chân nổi lên rất rõ
Ngô Dao nhìn đi chỗ khác, giọng điệu của cậu cũng trở nên hung dữ hơn: "Tại sao anh không mặc quần?"
Kẻ ngốc chỉ đầu gối của mình: "Có vết thương, quần sẽ bị vấy bẩn."
Vết thương còn chưa lành, có chỗ mưng mủ, mặc quần dài thật sự rất không tiện. Ngô Dao không có công kích hắn nữa, cậu rửa tay lấy ra thuốc bột cùng băng gạc đi thay băng cho anh, kẻ ngốc còn dùng tư thế chính diện đối mặt với cậu, hai mắt tỏa sáng: Ngô Dao nhìn thoáng qua sắc mặt của anh, ra lệnh: "Xoay người lại. ”
Vết thương sau gáy xem bao nhiêu lần vẫn còn rùng mình và bởi vì không cạo hết tóc, nên máu đều ở trong chân tóc kết thành vảy, cũng không dễ dàng vệ sinh được. Ngô Dao không biết anh bị thương như thế nào, nhưng cậu rất hoài nghi nếu thể chất của anh không phải là Alpha, thì nói không chừng vết thương này có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.
"Bên trong đầu có đau lắm không?" Ngô Dao cũng không muốn quan tâm, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
Nhưng kẻ ngốc nghe không hiểu, anh ngẩng đầu ánh mắt mờ mịt nhìn cậu.
Khoảng cách quá gần, dù là trong ánh đèn mờ ảo, nhưng Ngô Dao vẫn có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt của đối phương, sống mũi cao và đường viền quai hàm như được tạc ra, khiến Ngô Dao còn tưởng rằng đó là người trong quá khứ. Nhưng cậu rất nhanh đã tỉnh táo lại: "Không phải vết thương đau, mà là bên trong đầu sẽ đau sao? ”
Lần này kẻ ngốc đã hiểu: "Ừm."
Động tác của Ngô Dao nhẹ hơn một chút: "Rất đau sao? Khi nào nó sẽ đau? ”
"Lúc ngủ." Kẻ ngốc đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn: "Nhưng nhìn thấy em sẽ không đau nữa. ”
Tâm nhĩ bị một lực vừa phải đập vào. Kẻ ngốc nói: "Khi nhớ em sẽ không đau."
Ngô Dao có thể nhận ra đối phương đang nói đến chuyện tình cảm, nhưng cậu cũng không có cảm động, chỉ cảm thấy thần kỳ, Từ Thành Hạ so với trước kia, luôn lộ ra thái độ xa cách lễ phép nhưng cũng mang theo một sự cao ngạo của người quyền quý, thật không ngờ chỉ mới tạm thời mất trí nhớ đã trở nên ngốc nghếch, tính cách cũng có thể có sự thay đổi lớn như vậy.
Hoặc là nói đây chính là cách ban đầu mà Từ Thành Hạ đối xử với người yêu của mình? Chỉ là năm xưa cậu không có phúc phần để hưởng mà thôi.
Nghĩ đến thái độ của Từ Thành Hạ cùng Đường Ninh khi ở bên nhau, có lẽ đối phương cũng sẽ bộc lộ tình cảm như vầy với Đường Ninh, tâm tình trong lòng Ngô Dao ngược lại càng thêm có chút tức giận mãnh liệt hơn. Kẻ ngốc không hề phát hiện ra, chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ của mình: “Cả ngày nay tôi đều chờ em trở về."