Chương 22

Cù Nhạc nhíu mày: "Nhặt được người nào? ”

"Người không thuộc về nơi này."

Cù Nhạc nở nụ cười, cười có chút trào phúng: "Cậu thử đi hỏi hết người trên Vĩ Tinh xem, phỏng chừng sẽ không có ai nguyện ý ở lại nơi này. Ông vểnh chân lên, nhàn nhã nói: "Tất nhiên là trừ tôi ra." Bởi vì đây là quê hương của tôi, lá rụng về nguồn, tôi không muốn rời đi. ”

Ngô Dao nhìn đồng hồ trên tường: "Tôi còn phải về đi làm, trở về sẽ trễ. Chú Cù, chú thấy yêu cầu của tôi có được không, chú nói nhanh đi?"

Cù Nhạc chậm rãi lấy lại bình tĩnh: "Cậu thật sự định nhường cơ hội này cho người khác sao? Nói cho cậu biết, cho dù là tôi, cũng không dễ dàng đưa một người sống bình an vô sự ra ngoài đâu, dù sao mỗi tháng danh ngạch chỉ có mấy cái như vậy, hầu như đều bị chính phủ lấy đi bán với giá cao, tôi có thể tranh thủ có được một vé cũng đã phải bán đi rất nhiều ân huệ." Ông ta nhìn Ngô Dao, cảm thấy người trẻ này rất kỳ lạ: "Tôi không hiểu lý do tại sao cậu lại sẵn sàng ở lại đây. Nếu như cậu có một người yêu ở đây, thì chuyện cậu chấp nhận ở lại tôi vẫn có thể hiểu được, nhưng cậu đã từ chối mọi lời cầu hôn và thậm chí còn đánh bọn họ trọng thương, vậy cậu ở lại đây để làm gì? Đây đâu phải là quê hương của cậu."

Ngô Dao không trả lời, chỉ nói: "Nếu lời hứa của ngài vẫn còn tính, thì tôi muốn biết khi nào tôi có thể dẫn anh ta tới đây? ”

Cù Nhạc buông tha, không tiếp tục hỏi nữa, vẫy tay với cậu: "Trở về nghe tôi thông báo sau, chỉ là, thời gian nhanh nhất cũng phải là tháng sau, hiện tại cách đầu tháng sau còn có vài ngày, tôi phỏng chừng những danh ngạch kia đều bị bán đi. Sau đó lại hỏi Ngô Dao: "À, đúng rồi cậu đến đây bằng cách nào?"

"Đi nhờ xe."

Cù Nhạc nói: "Vậy để tôi bảo người đưa cậu về, bằng không trở về chậm sẽ trễ việc làm ăn của tôi.” Ông ta nói xong thì đứng lên đi ra ngoài tìm người, lúc đi tới cửa lại nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Thuốc ức chế cũng phải tháng sau mới có, do cậu không chịu nói trước, tôi cho rằng số thuốc trước đó đã đủ cho cậu dùng, dù sao thứ này không chỉ tốn sức mà còn khiến người ta hoài nghi, nếu bị mấy người họ phát hiện, cậu sẽ gặp nguy hiểm. ”

Ngô Dao nói: "Cảm ơn." Cậu hiểu ý của ông chủ nói "Nguy hiểm" có nghĩa là gì, mặc dù tuyến của cậu bị thương, nhưng cậu vẫn là một Omega đích thực, nếu để lộ ra tuyến thể ở Vĩ Tinh, chắc chắn cậu sẽ thu hút một số kẻ tò mò, muốn đến nếm thử hương vị của nó.

Cho dù cậu có là nam thì cũng sẽ không phải là trường hợp ngoại lệ.

Cù Nhạc nở nụ cười: "Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng đang kiếm tiền từ cậu, nếu cậu không chịu được nữa, có thể đến chỗ lão già A Quỳnh đó tiêm thêm vài mũi, nói không chừng cũng sẽ có hiệu quả. ”

Bận rộn xong bữa tối đã hơn 8 giờ đêm, Ngô Dao mang cơm chiên còn lại đóng hộp xong, nói một tiếng với đồng nghiệp rồi trở về nhà. Trên đường rất tối, nhưng cũng không yên tĩnh, Vĩ Tinh thiếu trò giải trí và vì thời tiết quá nóng, nên tính tình người sống ở đây lâu dài dễ trở nên nóng nảy, dẫn đến tình trạng ở đây mỗi ngày đều sẽ có chuyện đánh nhau hoặc ẩu đả xảy ra. Ngô Dao gặp hai lần, trên đường không có đèn, nhưng đứng rất nhiều người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra xem náo nhiệt, cậu né tránh bọn họ, rẽ vào ngõ nhỏ gần cửa nhà lại nghe được rất nhiều tiếng hoan ái.