Đã quen nhìn thấy dáng vẻ hào hoa phong nhã của đối phương, tuy rằng lúc nhặt được người đàn ông trông núi rác áo quần có hơi bẩn một chút, nhưng anh cũng được xem như là vẫn có bộ dạng đàng hoàng, giờ nhìn anh của hiện tại khiến Ngô Dao quả thật nhịn không được phải mấp máy môi: “Quần áo của anh ta đâu?”
A Quỳnh rất tự nhiên: "Cầm đi đổi thuốc, bằng không tôi sao có thể có nhiều thuốc như vậy để chữa trị cho cậu ta chứ?”
Ngô Dao nhíu mày: "Ông chỉ dùng kim châm, dược tề đơn giản, thay vì nói anh ta là do ông cứu chữa, không bằng nói rằng anh ta là tự có năng lực hồi phục vết thương. Quên chuyện quần áo bên ngoài đi, nhưng ít nhất ông cũng phải để lại cho anh ta một cái qυầи иᏂỏ chứ, phải không? Với lại chiếc áo sơ mi của anh ta bị dính máu mà, sao ông có thể bán nó đi được?"
"Ha ha, tôi đã giặt sạch sẽ rồi, với lại tôi cũng có để lại quần sịp cho cậu ta chứ. Chỉ là, cậu ta đang bị thương ở chân, mặc quần áo rộng rãi sẽ tiện hơn."
Ngô Dao còn muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên cậu chú ý đến ánh mắt của người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm vào mình, lời nói trong miệng cũng vô thức biến mất, trong khoảnh khắc đó, trái tim của cậu như bị ai đó véo một cái.
Đó là ánh mắt sáng lấp lánh.
Ngô Dao đã từng nhìn thấy sự dịu dàng và lịch sự của người này, nhưng đối với cậu sự lạnh lùng cùng xa cách là ấn tượng khắc sâu của cậu về người đàn ông này, giờ phút này bị người đó dùng ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn chằm chằm vào mình, thân thể cậu đều kìm lòng không được hơi căng thẳng lên. Trong giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó và mỗi lời anh nói ra đều khiến cậu cảm thấy không thể tin được.
"Em chính là vợ của tôi sao?"
Giọng điệu vui vẻ và mong đợi khiến tâm trí của Ngô Dao dừng lại một lúc. A Quỳnh bên cạnh vừa cười đắc thắng lại có chút hèn mọn nói: "Đúng đúng đúng, cậu ấy là vợ của cậu! Cậu xem, tôi đã tìm được vợ của cậu, tôi không có lừa cậu, phải không?"
Ngô Dao định thần lại, gân trên trán giật giật, gằn từng chữ nói: "Trương A Quỳnh!"
Lão già xấu xa bị gọi tên đầy đủ cũng không có chút sợ hãi, vẫn cười híp mắt xem kịch vui: "Cậu nhìn xem, anh chàng đẹp trai như vậy, còn là Alpha, có thể giúp cậu an toàn vượt qua mỗi kỳ động dục, bằng cách này, chỉ riêng tiền thuốc ức chế đã có thể tiết kiệm được cho cậu —— một khoản tiền lớn! ”
Ngô Dao trừng mắt nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng như muốn gϊếŧ người, A Quỳnh cuối cùng cũng biết kiềm chế, rụt cổ lại, nhỏ giọng cãi lại: “Cậu ta vừa tỉnh dậy đã nói sẽ đi tìm vợ, nên tôi chỉ đành nói vậy với cậu ta trước, nếu không cậu ta đi ra ngoài bị người khác đánh chết, thì tôi biết phải làm sao bây giờ? ”