- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhặt Được Hoàng Tử Địch Quốc
- Chương 7
Nhặt Được Hoàng Tử Địch Quốc
Chương 7
Tối đó, hắn ôm ta đi tắm rửa sạch sẽ nhưng không biết sao gió xuân lại nổi lên, ta và hắn lại triền miên lần nữa, ta gọi tên hắn đến khàn giọng, mắt vì khóc nhiều cũng đã đỏ lên.
Hôm sau, ta tỉnh lại vì toàn thân mỏi nhừ, phát hiện bản thân không mảnh vải che thân lại đang nằm trong một lòng ngực rắn chắc, mà người kia thì cũng đang trần như nhộng…
Ta bị dọa cho sợ xanh mặt mày, đứng dậy nhanh chóng mặt quần áo vào, một giây cũng không dám nhìn mặt người nọ, trong lòng trào dâng một cảm giác tội lỗi.
Người kia vậy mà vẫn nằm trên giường, trong lời nói của hắn dường như đem theo vài phần ủy khuất:
“Sao vậy? Sau một đêm xuân triền miên thì nàng định bạc tình bạc nghĩa bỏ rơi ta đúng không?”
Từ từ, sao giọng nói này có chút quen tai nha?
Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn thì lại phát hiện hắn vẫn đang trần như nhộng, hắn còn chẳng thèm che đậy gì hết, cứ vậy mà phơi bày trước mắt ta.
A Cửu?
Ta tự lấy tay che mắt mình, lắp bắp nói:
“Thật xin lỗi! Đêm qua ta có hơi quá chén… để đền bù thì ta trả khế bán thân lại cho ngươi…trả tự do lại cho ngươi…được không?”
Sắc mặt A Cửu ngày càng đen:
“Xong chuyện là vội vã muốn đuổi ta đi như vậy sao? Hay là do ta đêm qua hầu hạ nàng chưa đủ tốt sao, A Đường?”
Ta gãi gãi đầu: “Ngươi ngươi ngươi… mặc y phục vào đi đã… Ngươi cũng biết đêm qua là lần đầu tiên ta…”
“Lần đầu tiên dành cho ta là không đáng giá? Nàng được lắm!”
Hắn đột nhiên nổi giận, mặc xong quần áo liền rời đi mà không quay đầu lại, nhưng hắn biết hắn bỏ chạy như vậy là bởi vì sợ phải nghe những lời đau lòng từ miệng nàng.
Đại ca của ta ơi, cho người ta nói hết đã được không? Ta cũng đâu có bắt ngươi phải lấy ta đâu?
Ta hồi phủ, bà vυ" đang ôm ấp một tiểu ca ca thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng, thấy ta tới bà liền cười hỏi:
“Tối hôm qua chơi vui không?”
Ta không trả lời chỉ hỏi: “A Cửu đâu?”
Bà vυ" xoa xoa cằm của tiểu ca ca kia, nhẹ giọng nói:
“Hắn nói ngươi đem khế bán thân trả cho hắn, vừa gom quần áo bỏ của chạy lấy người rồi.”
Ta tức giận đá hòn đá bên chân:
“Cái đồ A Cửu thúi, tính tình kì cục, muốn đi đâu thì đi đi! Lão nương không thèm ngươi, ta tìm 100 tiểu nãi cẩu về nuôi cho ngươi tức chết luôn!”
Ngày tháng cứ vậy trôi đi, A Cửu cũng trở thành một vị khách qua đường trong đời ta, tháng ngày tiếp theo của ta cũng rất vui vẻ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhặt Được Hoàng Tử Địch Quốc
- Chương 7