Bà lão ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đυ.c mờ ánh lên vẻ lo lắng: "Con đã lớn rồi, bà cũng chẳng giúp được gì cho con nữa."
Tay Giản Tri Lạc khựng lại, anh cúi đầu, cuối cùng cũng lên tiếng: "An An nó..."
Bà lão cầm rau trong giỏ ra bồn rửa, chậm rãi nói: "An An sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh. Từ nhỏ con đã rất tự lập, dù có chịu ấm ức, vất vả gì ở bên ngoài cũng đều tự mình gánh chịu. Con không chịu nói cha của đứa bé là ai, cũng không nói cho bà biết tại sao con lại không ca hát nữa."
Tim Giản Tri Lạc thắt lại, đầu ngón tay run rẩy.
Bà lão thở dài, tiếp tục lấy rau ra khỏi giỏ, vừa rửa rau vừa nói: "Hai năm nay An An cũng đã lớn, nó nhớ con, muốn ở bên con. Bệnh của nó..."
Giản Tri Lạc nói: "Bà đừng lo, con đã tìm hiểu về bệnh của An An rồi, con sẽ tìm cách lo liệu việc phẫu thuật."
Nước nóng được đặt lên bếp, hơi nóng bốc lên làm ấm căn phòng lạnh lẽo.
Bà lão cho rau vào nồi nấu mì, ngẩng đầu nhìn Giản Tri Lạc, đôi mắt già nua chất chứa nỗi lo lắng: "Chuyện tiền bạc..."
Giản Tri Lạc biết bà đang lo lắng, liền mở lời: "Hai năm nay con làm thêm, tiết kiệm được một ít tiền, lại vừa bán được một bài hát, bà cứ yên tâm, con có tiền."
Vậy mà khóe mắt bà lão lại dần đỏ hoe.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc bao phủ. Chàng trai trẻ đứng bên bồn rửa bát, dáng người gầy gò. Có lẽ vì thiếu ngủ nên dưới đôi mắt hạnh nhân hiền hòa kia là quầng thâm nhạt, càng làm tăng thêm vẻ thanh tú, mong manh. Nhưng dù có vất vả, dù áp lực đến đâu, bờ vai anh vẫn thẳng tắp, gương mặt trắng trẻo vẫn giữ được nét bình tĩnh.
Bàn tay gầy guộc của bà lão đặt nhẹ lên cánh tay Giản Tri Lạc, dịu dàng nói: "Con à, nếu mệt quá thì đừng cố gắng quá sức, biết không?"
Giản Tri Lạc cúi đầu, gật nhẹ: "Con biết rồi."
Bà lão quay người múc mì đã chín ra bát. Hương thơm của mì lan tỏa khắp căn phòng, mang theo hơi ấm của cuộc sống thường nhật. Giản Tri Lạc bưng hai bát mì ra ngoài.
Bà lão nói: "Dù sao cũng phải giữ gìn sức khỏe, con cái không phải chỉ mình con gánh vác. Nếu... nếu con nhớ ra cha đứa bé là ai, thì nên để người đàn ông đó chịu trách nhiệm."
Tay Giản Tri Lạc đang ăn mì khựng lại.
Hình ảnh An An chỉ tay vào tấm áp phích trên xe lúc chiều tối hiện lên trong đầu anh, cùng với thời hạn mà bác sĩ đưa ra cứ luẩn quẩn trong tâm trí.
Sau một hồi im lặng, Giản Tri Lạc cuối cùng cũng gật đầu nhẹ, anh nói: "Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ kỹ."
...
Buổi tối
Sau khi dọn dẹp phòng khách cho bà lão nghỉ ngơi, Giản Tri Lạc trở lại phòng ngủ, nhìn đứa trẻ đang say giấc. An An ngủ rất ngoan, không hề cựa quậy, cũng không đạp chăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tựa vào gối, ngủ ngon lành.