Chương 5: Cuộc Sống Mới

Cố Thương ngồi dựa lưng ra sau ghế, hai tay nắm chặt dây đai an toàn, mím môi xị mặt nhìn về phía trước, lèo nhèo mè nheo: "Anh đưa em đi đâu đấy?""Trộm vào lấy mất đồ của em em bắt đền!"

Lâm Đại Minh đưa tay sang ngang, nắm lấy tay cô: "Anh đền cho em cả cuộc đời này luôn!"

Cố Thương hậm hực rụt tay lại nhưng không được, cô dùng tay kia vỗ vào tay Lâm Đại Minh kêu bôm bốp: "Không thèm!"

"Anh đừng có động vào em!"

Lâm Đại Minh miết ngón tay xoa nắn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại: "Cứ động, có sao không?"

Cố Thương tức giận há to mồm, nghiến răng cắn mu bàn tay hắn thật đau.

Lâm Đại Minh không chau mày, cũng chẳng tức giận, mặc cô muốn cắn bao lâu thì cắn.

Cố Thương nhả răng, dùng vạt áo lau đi dãi dớt trên tay hắn. Giật tay thêm vài cái nhưng vẫn không thoát ra được, cô bất lực, bực bội quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Trái tim Lâm Đại Minh hân hoan đập thình thịch, cong môi cười sủng nịnh.

Vòng xe vào sân của một căn biệt thự tráng lệ nguy nga, đứng sừng sững dưới bầu trời trong xanh và những áng mây trôi hững hờ. Lâm Đại Minh nhìn sang Cố Thương đang ngủ thϊếp đi ngay bên cạnh, bất lực cam chịu, mặc hắn nắm chặt tay không buông.

Từ trong nhà có các cô gái xinh đẹp nóng bỏng mặc đồng phục giúp việc chia làm hai hàng chạy ra, quy củ xếp ngay ngắn thẳng tắp trước sân, mặt quay vào nhau, cung kính cúi đầu. Lâm Đại Minh chẳng buồn liếc lấy một cái, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ.

Hắn luồn một tay dưới đôi khuỷu chân Cố Thương, tay kia luồn xuống thắt lưng cô.

Cố Thương mơ màng hé mắt nhìn hắn, cau mày không vui, cất giọng ngái ngủ ngọt lịm: "Em buồn ngủ..."

Lâm Đại Minh cười dịu dàng, cúi xuống hôn môi cô: "Ôm lấy cổ anh, anh bế em lên phòng."

Cố Thương giơ hai tay, nũng nịu bám lấy cổ hắn. Vô lực gục trán vào bả vai hắn, khịt khịt mũi hà hít hương thuốc lá thảo dược trên người hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh... Anh có hút thuốc không?"

"Sao người anh có mùi thuốc lá thế?"

Lâm Đại Minh dựa má vào trán cô, thành thật trả lời: "Anh có hút!"

Cố Thương chọt ngón trỏ vào sườn hắn vài cái, cau mày không vui, nghiêm túc phê bình: "Hút nhiều sẽ bị viêm phổi đấy!"

"Anh đừng hút thuốc nữa nha!"

Lâm Đại Minh vui vẻ nhấc Cố Thương khỏi ghế, từ từ mang cô rời khỏi xe, hành động cẩn thận từng li từng tí kẻo làm cô cộc đầu: "Vợ nhỏ của anh nói gì anh đều nghe hết!"

Cố Thương che miệng ngáp, hai mắt long lanh bọc nước ngước lên nhìn hắn: "Em không làm vợ anh đâu!"

Cô gục đầu dựa vào ngực hắn, lẩm bẩm nói nhỏ xíu: "Em không thích anh..."

"Em có người em thương rồi..."

"Một người... Một người có lẽ... Có lẽ em không thể gặp lại được nữa..."

Thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng Lâm Đại Minh vẫn có thể nghe được toàn bộ, không sót một chữ. Hắn đứng im ở đó, trên đầu như có làn mây đen tụ sét nổ rầm rầm, sắc mặt u ám, ánh mắt đen như ngọc đằng đằng sát khí cùng đố kỵ.

Hắn cúi xuống nhìn cô, thấy cô trong mơ vẫn còn cảm thấy đau lòng, đôi môi mím lại hơi mếu, bờ mi cong cong dài ướt đẫm. Hắn vừa giận vừa thương, kẻ cô nói đến rốt cuộc là kẻ nào?

Mà kẻ nào cũng không quan trọng, quan trọng là cô đang ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không để cô rời xa hắn. Nếu tên đó lại xuất hiện, hắn nhất định sẽ trừ khử triệt để trước khi cô nhận ra!

Lâm Đại Minh cúi xuống cắn môi cô thật đau, làm cô đau đến nhăn mày rơi lệ. Liếʍ nhẹ bờ môi bị cắn đau của cô, hắn cất giọng lạnh như băng: "Em sẽ không có bất kỳ sự lựa chọn nào hết ngoài anh!"

Hành động của hắn đều đã bị các cô người hầu nhìn thấy, nhưng hắn không quan tâm.

Lâm Đại Minh bế Cố Thương đến trước hai hàng người hầu, cất giọng uy quyền như đang ra lệnh: "Đây là Thương, nữ chủ nhân của chúng mày. Thấy em ấy là thấy tao, liệu đường mà hầu hạ em ấy cho tốt!"

Tất cả cùng cúi thấp đầu, đồng thanh nói: "Vâng thưa cậu!"

"Còn chuyện trước kia, tuyệt đối không được để cho em ấy biết!"

"Vâng thưa cậu!"

Nói rồi, Lâm Đại Minh ngang nhiên ôm Cố Thương bước đi giữa hai hàng người hầu, hướng thẳng lên cầu thang, lạnh lùng bỏ lại vô số ánh mắt hiếu kỳ cùng đố kị nhìn theo sau.

•••

Nhân lúc Cố Thương ngủ, Lâm Đại Minh tự mình sắp xếp những món đồ của cô do Phùng Gia Vĩnh và Trịnh Bảo Tuấn chuyển đến trong phòng mình.

Phòng hắn trước kia chỉ có mỗi giường ngủ, bàn ghế sô pha, tủ quần áo, máy sấy cây. Sau khi đưa cô về đây, có thêm cả những món đồ thuộc về cô.

Hắn nâng niu những cuốn sách ngôn tình xếp vào từng hộc tủ, xếp ngay ngắn những mô hình được làm bằng đất nặn xinh xắn đáng yêu, sau cùng là khung ảnh cô chụp cùng người anh trai của mình. Thời gian qua, hắn thấy cô thỉnh thoảng lại lau khung kính bên ngoài, cho thấy cô rất yêu mến người anh này.

Tuy hắn có chút ghen tị, nhưng rồi nghĩ lại, đó là anh trai của cô, hắn ghen tuông thì có ích gì.

Lúc trước, cô hay dùng cái bàn gấp để nặn đất. Hôm nay, hắn sắm cho cô cái bàn học có giá sách, trên giá sách sắp xếp ngay ngắn những dụng cụ và nguyên liệu đều được mua mới nhất, loại tốt nhất. Hắn rất mong chờ dáng vẻ khi cô thấy được chúng khi cô thức dậy.

Quần áo, giày dép của cô, những cái đã cũ, kém chất lượng, hắn đều ném đi hết. Thay thành những món mang thương hiệu RanYee đắt tiền. Ngoài ra, hắn còn tự mình chọn những chiếc váy hai dây, váy ngủ có xinh xắn, có gợi cảm. Hắn vừa treo lên tủ, vừa tưởng tượng ra dáng vẻ cô khi mặc chúng lên người sẽ như thế nào.

Hắn còn sắm thêm bàn trang điểm và cả mỹ phẩm cho cô. Hắn muốn cho cô mọi điều tốt nhất, yêu thương cô, bảo vệ cô, nuôi dưỡng cô xinh đẹp như một đóa hoa.

Một đóa hoa thuộc về riêng hắn!

Hắn có tính chiếm hữu rất cực đoan. Bất kể thứ gì thuộc về hắn, tuyệt đối không cho phép kẻ thứ hai chạm tới!

Nhìn thấy ví tiền của cô được đặt trong túi xách cô mang đi làm thường ngày, Lâm Đại Minh dùng tay trái nhặt nó lên, để xuống bàn học. Lấy ví tiền trong túi của mình ra, hắn rút bừa một phát hết luôn một ngăn tiền 500 HU mới cứng dày cộp. Đặt ví xuống bàn, Lâm Đại Minh cầm ví cô lên mở ra. Nhìn số tiền có chẵn có lẻ ít ỏi trong hai ngăn ví, hắn liền cẩn thận nhét sấp tiền vào trong ví cho cô.

Trong lúc hắn định đóng ví lại, thì phát hiện ra ở ngăn chứa ảnh cài bức hình chụp một thiếu niên cao ráo đẹp trai mặc áo bóng rổ, tóc ướt đẫm mồ hôi nhìn thẳng vào khung hình cười thật tươi. Lâm Đại Minh rút bức ảnh đó ra, lật lại phía sau. Đập vào mắt hắn là hình trái tim được vẽ bằng bút nhũ màu đỏ.

Lật bức ảnh lại, càng nhìn, hắn càng thấy thiếu niên này quen quen. Hắn ngước nhìn bức ảnh vừa được hắn đặt cẩn thận lên giá sách, mới hay thanh niên mặc áo cử nhân và thiếu niên mặc áo bóng rổ này là một. Hắn tháo bỏ mặt sau của khung khình, thì phát hiện ra phía sau bức ảnh có một lá thư được viết nắn nót.

[Ngày trước, chúng ta đã cưới nhau trong trò chơi trẻ con. Sau này, chúng ta nhất định sẽ cưới nhau trong lễ đường.]

Không có tên của người viết, nhưng hắn biết, nét chữ này là của cô.

Lâm Đại Minh tức đến mơ hồ, khi nhận ra, cũng là lúc bức ảnh cầm trong tay đã bị hắn siết chặt đến nhàu nhì. Hắn thả lỏng nắm tay, thả bức ảnh đã biến dạng rơi tự do xuống khung ảnh rỗng. Lâm Đại Minh kéo khóa ví cô lại, rồi cất gọn vào một chỗ. Xong việc, hắn mang hai bức ảnh một lớn một nhỏ và khung hình kia đem đi xử lý, cho chúng biến mất khỏi tầm mắt cô mãi mãi.

•••

Chập tối, Lâm Đại Minh tắm rửa sạch sẽ xong, trên người quấn mỗi khăn tắm. Hắn đến bên cái giường lớn êm ái nhìn Cố Thương ngủ lăn lộn lung tung, người vừa nhỏ vừa ngắn lại chiếm sạch cả cái giường lớn.

Cô nằm quay đầu xuống cuối giường, chân tay kẹp cứng cái gối ôm, chăn rơi một nửa xuống đất, một nửa bị cô gác chân đè lên, cả giường có hai cái gối nằm thì mỗi chiếc một nơi.

Lâm Đại Minh lắc đầu ngán ngẩm. Tướng ngủ xấu quá!

Cơ mà cũng đáng yêu!

Nhờ cái tính ngủ lăn lộn lung tung này của cô, hắn mới được ôm cô ngủ đến sáng mỗi ngày. Có vẻ như, thời gian nằm cùng hắn trên cái giường bé tẹo, hắn đã kiềm hãm cô, khiến cô mất đi tự do trong lúc ngủ. Hôm nay, một mình một giường mới có dịp được xõa nhiệt tình như vậy.

Lâm Đại Minh khom lưng chống hai tay xuống hai bên đầu Cố Thương, từ trên cao nhìn ngắm cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng, dạt dào tình ý.

Cố Thương che miệng ngáp dài, sảng khoái vặn mình vươn vai, bờ mông vểnh cong xì ra quả bom nhỏ, tóc tai bù xù, bộ dạng xấu xí không gì tả nổi. Nhưng Lâm Đại Minh lại yêu cái xấu xí này của cô đến chết đi được!

Nhận thấy đang có người nhìn mình, đâu đó còn vang tiếng nhịn cười hết sức khôi hài, Cố Thương hé mắt ngước nhìn lên trên. Nhớ lại quả bom vừa rồi, cô xấu hổ úp mặt vào gối, đau khổ gào lên thảm thiết: "Sao anh lại ở đây?"

"Hu hu... Anh đã biết những gì rồi..."

Nói rồi, cô òa khóc thật to.

Cô không muốn làm cô gái kém sang, xì bom bom bỏm trước mặt cái anh đẹp trai này đâu...

Lâm Đại Minh vùi mặt vào hõm cổ cô, khịt mũi hà hít mùi sữa ngát thơm trên da cô: "Với chồng mình thì không phải ngại!"

Cố Thương dùng tay đậy cổ lại: "Anh là chồng em khi nào?"

"Đêm qua!"

Cố Thương chau mày nhăn mặt, ngước đôi mắt tóe lửa lên lườm hắn. Nhưng vì cô vừa mới khóc, nên cô có làm mặt hung dữ cách mấy cũng chỉ toàn đáng yêu. Một chút uy lực cũng chẳng có. Ngược lại càng khiến Lâm Đại Minh thêm mê mẩn.

Lâm Đại Minh dùng tay trái khéo léo lôi cái gối ôm ra khỏi tay cô, túm hai tay cô vắt lên vai mình: "Ôm gì cái này, ôm anh đi!"

Cố Thương rụt tay lại, chống lên bờ ngực trần của hắn, gồng mình muốn đẩy ra: "Không thèm!"

"Anh buông em ra!"

Lâm Đại Minh ôm hai bên đầu Cố Thương giữ chặt, bá đạo tìm đến môi cô hôn chụt một cái: "Không buông!"

Cố Thương nhấc chân, tì gối lên ngực Lâm Đại Minh, kết hợp với hai cánh tay muốn đẩy hắn ra, tức giận hét ầm lên: "Tránh ra đi!"

"Đừng có đυ.ng vào em!"

Lâm Đại Minh nào để lời cô nói vào tai, bá đạo túm chân cô kéo ra, đồng thời chen thân quỳ vào giữa hai chân cô.

Cố Thương nâng mình nhổm dậy, hai khuỷu tay tì xuống đệm làm điểm tựa. Cô toan co chân thu về, thì bị Lâm Đại Minh nắm cổ chân giữ lại. Bị hắn chọc cho tức đến đỏ cả mặt, cô vừa đấm vào ngực hắn vừa gắt: "Nào! Anh nhây vừa thôi! Chẳng vui tí nào hết!"

Lâm Đại Minh mặc cho cô đánh đấm, hắn nhìn vào gương mặt nhỏ đang khó chịu nhăn nhó của cô, nhếch môi cười đểu cáng. Hắn luồn tay qua ống quần đùi của Cố Thương, ngang nhiên mò vào bên trọng, chạm vào đũng qυầи ɭóŧ ấm nóng khô ráo vuốt ve.

Cố Thương sợ xanh mặt, vội túm cổ tay hắn muốn giật ra: "Em xin anh đấy... Em không muốn... Không muốn tí nào hết!"

"Anh còn cưỡng ép em... Em ghét anh! Em sẽ ghét anh đấy!"

Lâm Đại Minh úp mặt vào cổ Cố Thương. Mái tóc đen bóng xõa dài sau lưng theo quán tính trượt một nửa nghiêng sang một bên, đuôi tóc vòng ra trước eo, rơi xuống đầy đệm. Mặc cô túm cổ tay dùng sức giật mạnh, hắn vẫn thong dong dùng ngón tay ấn nhẹ, đũng qυầи ɭóŧ hõm sâu vào huyệt động chầm chậm rỉ ướt, co giật nhẹ từng cơn. Nghe cô nói vậy, hắn cười khẩy vào tai cô. Hoàn toàn xem những gì cô vừa nói là câu chuyện tiếu lâm, chọc hắn vui vẻ.

Cố Thương khó hiểu quay sang nhìn hắn, vô tình chạm môi vào má Lâm Đại Minh. Cô vội quay mặt đi, chóp mũi thoang thoảng hương bạc hà tinh khiết từ tóc hắn, hòa quyện cùng mùi thuốc lá pha lẫn thảo dược bí ẩn cuốn hút. Đầu óc cô choáng váng, những gì cô vừa nói cũng đã quên sạch trong phút chốc, ánh mắt mơ màng như bị thôi miên.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã bị giọng nói và mùi hương đặc biệt trên cơ thể hắn thu hút. Sau một tháng tiếp xúc gần, mỗi sáng thức dậy đều thấy mình nằm trong lòng hắn, chóp mũi luôn luôn được ngửi thấy, càng ngửi càng thấy nghiện, không sao dứt ra nổi.

Đêm hôm qua, mọi phản kháng của cô đều vô nghĩa trước mùi hương ấy. Kết hợp cùng kỹ thuật mơn trớn tuyệt đỉnh và dịu dàng mà hắn mang lại, thiếu nữ chưa bao giờ trải qua dễ dàng bị dụ dỗ trầm mình vào vũng lầy du͙© vọиɠ. Mỗi lần càng vùng vẫy muốn thoát, lại càng lún sâu.

Lý trí trong cô nháy mắt hóa thành tro bụi, phía dưới bị đυ.ng chạm đến nóng ran. Ngón tay trái hắn như hàng vạn con kiến, chạm đến đâu, ngứa ngáy khó chịu đến đấy. Cố Thương kẹp chặt đùi ma sát lên xuống, thắt hông vặn vẹo trái phải, gò má ửng hồng, ánh mắt ươn ướt mị tình, hoàn toàn không còn chút sức phản kháng nào. Ngược lại, lại có chút mong đợi...

Đũng qυầи ɭóŧ càng lúc càng ướt sũng, đầu ngón tay Lâm Đại Minh cũng đã ướt nhẹp đến bóng nhẫy. Hắn hào hứng ngẩng đầu lên, thấy Cố Thương ngẩn ngơ mơ màng nhìn mình chăm chú, đôi con ngươi đen láy dưới ánh đèn điện sáng lấp lánh như sao, cái miệng nhỏ hé mở thở nặng nhọc từng hơi.

Hắn cọ chóp mũi mình vào chóp mũi cô: "Bị anh mê hoặc rồi à?"

Cố Thương ấn má hắn, ép hắn phải quay mặt đi: "Còn lâu!"

Lâm Đại Minh giơ ngón tay bóng nhẫy lên trước mắt cô: "Vậy tại sao lại chảy nước nhiều như thế?"

Cố Thương xấu hổ đỏ bừng mặt, vội quay đi, úp mặt vào l*иg ngực hắn: "Vô lại!"

Lâm Đại Minh luồn ngón tay qua ống qυầи ɭóŧ, trực tiếp chạm vào châu ngọc non mềm, cấu véo trêu chọc: "Vợ nhỏ... Em thật ướt..."

Cố Thương kích động kẹp chặt đùi hơn, mười đầu ngón chân quặp lại, run rẩy giãy giụa. Đôi con ngươi chìm sâu dưới làn nước mỏng, trong veo sáng rỡ. Miệng nhỏ hé mở, bất ngờ rên lên: "Anh~..."

Lâm Đại Minh hưng phấn hôn môi cô: "Vợ nhỏ của anh... Em là đang mời gọi anh mau mau ăn em sao?"

Cố Thương ấm ức mím môi, lắc đầu lia lịa: "Anh tự suy diễn lung tung thì có!"

Lâm Đại Minh tiến lưỡi vào trong, cuốn lấy lưỡi cô quấn quýt không rời. Chất lỏng trong suốt tràn khỏi bờ môi bị hôn đến sưng đỏ của Cố Thương, chảy dọc cần cằm. Ánh mắt cô càng lúc càng mịt mờ, đôi tay chẳng biết từ khi nào đã bấu lấy hai bên bắp tay Lâm Đại Minh làm điểm tựa.

Rời khỏi môi Cố Thương, Lâm Đại Minh cắn cắи ʍút̼ mυ"ŧ môi cô vài lần, rồi lại dùng kỹ thuật hôn thượng thừa của mình hút sạch hồn phách trong cô, để cô trở nên phát ngốc, không còn tỉnh táo hay sức lực để phản kháng.

Hắn quỳ đứng giữa hai chân Cố Thương, từ trên cao nhìn xuống bé con bị hắn hôn đến hồ đồ phía dưới. Tay phải cởi bỏ khăn tắm ném đi, chính thức lõα ɭồ trước mắt cô, tay trái dùng hai ngón tay luân phiên gảy châu ngọc nảy lên nảy xuống.

Nhìn mảng ga giường dưới mông cô ướt đẫm, Lâm Đại Minh nở nụ cười tà mị: "Bé con của anh... Sẵn sàng chưa?"

Cố Thương ma sát bắp đùi với nhau, miệng nhỏ rên lên khe khẽ, cơ thể cô càng lúc càng nóng lên như ngâm mình trong nước sôi, phía dưới càng lúc càng ngứa ngáy khó chịu, ngón tay hắn càng chạm lại càng thêm ngứa, cô có thể tự mình cảm nhận rõ từng đợt nước trào ồ ạt ra bên ngoài, ướŧ áŧ, nhớp nháp.

Lâm Đại Minh khàn giọng thủ thỉ: "Phòng này cách âm, ngoài anh ra không ai nghe thấy đâu!"

Nước mắt cô rơi xuống thái dương, ướt đẫm mai tóc. Hai tay cô túm chặt lấy ga giường, vừa lắc đầu vừa nức nở rên: "Ưʍ... Anh là cái đồ xấu xa... Anh là cái đồ xấu xa..."

"Đồ lưu manh! Đồ da^ʍ tặc! Em chưa mười tám đâu đấy... Hu hu... Đừng động vào em... Em báo cảnh sát... "

Tay phải Lâm Đại Minh vành cánh hoa mở lớn huyệt động ướt nhẹp đang thổi bong bóng, tay trái vuốt ve nhục bổng vừa lớn vừa dài hằn đầy gân xanh lên xuống thần tốc. Lỗ nhỏ trên đỉnh đầu rỉ ra chất lỏng trắng đυ.c, chảy dọc thân trụ dựng thẳng đứng. Thân trên hắn tuy trắng mà nam tính mạnh mẽ, cơ ngực săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, tám múi bụng rõ ràng rắn rỏi, hai điểm nhấn trên ngực tròn xoe hồng hào. Cùng nhan sắc và mái tóc dài tuyệt đẹp, khi kết hợp với dáng vẻ hứng tình càng làm hắn thêm ma mị quyến rũ.

Nghe cô mắng cũng đáng yêu như vậy, hắn phấn khích vén vạt áo cô lên, vùi vào giữa rãnh ngực cô. Tuy không quá đẫy đà, nhưng tròn trịa đủ đầy, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, vừa trắng vừa thơm, càng ngửi càng thấy mê.

Hắn ngậm hoa tâm mềm oặt, mυ"ŧ chụt một cái, đầu mũi cọ cọ vào cỗ tròn trịa đàn hồi, khàn giọng thăm dò: "Em sinh tháng mấy?"

Cố Thương ôm đầu Lâm Đại Minh muốn đẩy ra nhưng không được, hắn cố tình cắn hờ hoa tâm, mυ"ŧ đến đâu, răng cọ đến đấy. Mυ"ŧ đến hết cỡ, hoa tâm tuột khỏi răng hắn, kiêu ngạo dựng thẳng đứng, nhớp nháp bóng bẩy, như mời như gọi, khıêυ khí©h du͙© vọиɠ trong hắn bùng lớn như núi lửa phun trào.

Lâm Đại Minh lại ngậm vào trở lại, ngậm mυ"ŧ, căn cắn, lưu lại vô số dấu răng mờ mờ.

Cố Thương kích động ưỡn ngực cong lưng, vừa rên vừa khóc, huyệt động lại trào thêm một đợt nước nữa: "Ư... Hư... Hư... Dừng lại đi... Đừng dày vò em nữa... Đừng dày vò em nữa mà... Ahhh... Ahhh..."

Lâm Đại Minh lặp đi lặp lại vài lần, Cố Thương rên càng lúc càng lớn, vừa cố đẩy hắn ra vừa khóc lóc van xin: "Anh... Anh đáng ghét vừa thôi..."

Lâm Đại Minh bưng má Cố Thương, dùng ngón cái miết đi nước mắt trên khóe mi của cô: "Sinh tháng mấy?"

"Hức... Tháng tám..."

"Ngày?"

"Mười ba..."

"Hôm nay mười hai rồi!"

Cố Thương: "..."

Hai mắt Cố Thương rưng rưng, chóp mũi và hai má đỏ bừng. Cô mím môi phụng phịu: "Anh già rồi còn bắt nạt trẻ con!"

Trán Lâm Đại Minh chảy dài vài đường hắc tuyến.

Lâm Đại Minh nằm sấp đè hẳn xuống người Cố Thương, hai tay ôm lấy đầu cô: "Gọi anh ơi đi!"

Cố Thương hai mắt đỏ hoe, gò má đẫm nước, bướng bỉnh hờn dỗi: "Ông già!"

Lâm Đại Minh chống tay xuống giường, nâng mình ngồi dậy. Hắn giữ một bên bẹn Cố Thương ấn mạnh, ép phải tì hẳn chân xuống đệm, đem huyệt động mở lớn hết cỡ. Thắt lưng luận động, ma sát nhục bổng bên ngoài huyệt động nhẵn nhụi mịn màng.

Cho dù đã chẳng phải lần đầu, nhưng mỗi khi chạm vào cảm xúc vẫn mãnh liệt như lần đầu, thậm chí lần sau còn nhiều hơn lần trước.

Nhục bổng chen giữa cánh hoa đỏ mềm, mạnh mẽ cọ gân lồi lên thành thịt non lên lên xuống xuống. Cố Thương ngân lên yêu kiều, thân mình vặn vẹo nửa muốn xua đuổi, nửa muốn đòi hỏi. Một tay cô nắm chặt mép gối, tay kia đặt lên mu bàn tay đang ép bẹn cô đến đỏ, cấu mạnh muốn gạt ra.

Lâm Đại Minh thuận thế đan vào tay cô, kéo lên quá đầu, ấn chặt xuống đệm. Tay kia bấu vào vòm eo nhỏ, nhục bổng ma sát mạnh mẽ hơn, thần tốc hơn: "Có muốn anh cho vào không?"

Cố Thương nắm chặt lấy tay hắn, tay kia tìm đến bàn tay to lớn đang đặt ở eo mình, bờ mông vô thức lắc lư: "Anh già rồi còn mất nết!"

"Trêu em... Còn hỏi em cái câu đấy..."

Lâm Đại Minh khì cười: "Vợ nhỏ, gọi anh ơi đi."

"Gọi xong anh cho em?"

Cố Thương hít sâu một hơi, nuốt xuống ngụm khí lạnh ngắt. Bờ môi sưng đỏ mấp máy, chất giọng mềm mại đến lạ: "Anh ơi..."

Lâm Đại Minh ấn đỉnh đầu nhẵn nhụi, to như quả trứng vịt chui lọt vào huyệt động.

Cố Thương cả kinh hô lên: "To... To quá anh ơi..."

"Ah~..."

Lâm Đại Minh đặt bàn tay đè lên hạ thân trơn mịn nhẵn nhụi, ngón cái ấn châu ngọc day day mạnh mẽ, kí©h thí©ɧ huyệt động nhả nước nhiều hơn: "Vợ nhỏ... Không ngờ trên giường em lại hấp dẫn đến vậy."

"Kể từ đêm qua, mỗi lần ở gần em, anh đều muốn em."

"Làm em đến khóc lóc nức nở, luôn miệng van xin."

"Anh là đồ xấu xa!"

"Anh là cái đồ xấu xa... A... A... Đừng ấn nữa... Đừng ấn nữa..."

Lâm Đại Minh đưa nhục bổng đi sâu vào trong, đến khi hạ thân cả hai kết nối làm một, khít khao không còn khe hở. Cố Thương quắp chân kẹp chặt thắt lưng hắn, đôi tay chới với giơ lên cao, hắn chiều theo ý cô, hạ mình nằm thấp xuống, để cho cô ôm.

Trong phòng vang lên tiếng da thịt vỗ mạnh, hòa cùng tiếng rêи ɾỉ nức nở. Cố Thương hai mắt hoe đỏ đầy nước, miệng nhỏ ngân nga sát bên tai Lâm Đại Minh. Tay cô luồn xuống mái tóc xõa dài, ôm lấy lưng hắn, vô tình chạm phải vết sẹo lồi chéo dài trên lưng. Cô vô thức uốn cong những ngón tay, gãi móng khắp nơi trên vết sẹo.

Lâm Đại Minh đen mặt, luồn một tay xuống gáy Cố Thương ôm lấy cô, tay kia nắn bóp thỏ con mềm mại: "Vợ nhỏ... Em có biết em vừa làm gì không?"

Cố Thương ngây thơ lắc đầu, ngửi được mùi nguy hiểm, cô lập tức đưa tay tránh xa vết sẹo đó.

Lâm Đại Minh vùi dập cô mạnh bạo hơn, ra ra vào vào như vũ bão, làm hạ thân cô sưng đỏ đau rát. Cố Thương bất lực luôn miệng van xin nhưng không được, liền tức giận buông tay không thèm ôm hắn nữa, lại bị hắn túm gọn bằng một tay kéo lên quá đầu.

Hắn bá đạo cắn nuốt môi cô, cắn đến chảy cả máu. Nhìn đôi con ngươi đen láy bị du͙© vọиɠ nhấn chìm, vùi sâu dưới nước mắt chẳng ngừng rơi, trái tim hắn mềm nhũn. Nhịp nhấp hông càng lúc càng mạnh, làm mông Cố Thương bị vỗ đến đỏ lừ, nhục bổng gân guốc ra ra vào vào, lôi ra dịch mật loang ướt cả một mảng ga giường lớn.

Huyệt động phun nước như mưa, Lâm Đại Minh dập một nhịp, một đợt nước lại bắn lên tung tóe, dưới ánh đèn tia nước càng trở nên rõ ràng, lóe tia lấp lánh như pha lê.

Cố Thương vặn mình giãy giụa: "Dừng lại... Dừng lại đi... Anh bị điên rồi... Bị điên rồi!"

Lâm Đại Minh cúi xuống cắn nuốt môi cô, luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng cô khuấy đảo khắp nơi. Hai tay ôm lấy thắt lưng cô giữ vững, nhục bổng hung mãnh đến mức tuột hẳn ra bên ngoài, hắn lại tiếp tục mò tới, một đường xuyên thẳng vào nơi tận cùng.

Cố Thương gào khóc van xin đến khản cả cổ, Lâm Đại Minh xoay cô đủ tư thế. Dưới đất vứt đầy quần áo và đồ lót, hai người lõa thể quấn lấy nhau.

Hắn bế cô ngồi ngược lòng, hai tay nâng mông cô lên cao, trong tư thế này hắn có thể tiến vào nơi sâu thẳm nhất. Bụng Cố Thương theo mỗi một nhịp đi vào, lại phồng lên hình trụ dài, trông vừa đáng sợ lại vừa kí©h thí©ɧ. Chất lỏng đặc sệt từ lỗ nhỏ trên đỉnh đầu thi thoảng són một ít, rơi xuống khoang trống bên trong bụng cô.

Cô ôm lấy cổ hắn, gục mặt vào hõm cổ hắn rêи ɾỉ: "Sâu quá... Sâu quá đi..."

"Mạnh quá rồi... Anh ơi... Anh... Anh nhẹ một chút đi... Ah... Ah... Ah..."

Thân dưới cô lúc này tê nhức, nhưng vẫn bót chặt lấy nhục bổng của hắn. Đầu óc cô mụ mị, như sắp nổ tung đến nơi rồi!

Sướиɠ... Sướиɠ quá đi mất...

Lâm Đại Minh khựng lại, cổ họng phát ra tiếng thở dốc nam tính. Đôi tay đầy cơ bắp săn chắc ôm chặt lấy Cố Thương. Nhục bổng nằm bất động bên trong nơi sâu nhất, phun đầy khoang trống trong cô. Cái bụng nhỏ của cô chầm chậm phồng lên....

Hắn nhấc mông cô lên, nhục bổng được thỏa mãn ỉu xìu tuột ra. Hắn ngả người nằm ra sau, để cô nằm gục trên ngực mình, vừa ôm, vừa mò tay xuống mông cô chọc ngoáy huyệt động.

Cố Thương mệt mỏi nhắm mắt nằm tì mặt xuống ngực Lâm Đại Minh, đôi tay mảnh khảnh vẫn bám lấy cổ hắn. Huyệt động co giật đóng mở như cá nằm trên cạn, chất dịch trắng đυ.c tràn rơi đầy xuống bụng hắn.

Nhục bổng nghỉ ngơi được một lúc, lại từ từ đứng thẳng dậy, lần này còn lớn hơn lần trước một vòng. Lâm Đại Minh ôm eo Cố Thương kéo xuống, không nói một lời báo trước, nhét luôn vào trong.

Hắn ôm cô xoay người, hai người nằm nghiêng mặt đối mặt nhau. Lâm Đại Minh móc tay xuống bắp đùi cô nhấc lên, vừa vùi mặt vào cổ cô, vừa nhấp hông vận động.

Ngoài trời đã trở về khuya, thời gian điểm 00:00, ngày 13 tháng 8 năm 2021.

Lâm Đại Minh hôn môi Cố Thương: "Chúc mừng sinh nhật, vợ nhỏ của anh!"

"Anh yêu em!"

Quà sinh nhật mười tám tuổi của em, là anh!

•••

3:00,

Lâm Đại Minh bế Cố Thương một thân rũ rượi ngược lòng đi xuống từng bậc thang. Cô vịn tay ôm cổ hắn, mặt gục vào bả vai hắn như bé gấu túi đáng yêu đang bí xị hậm hực.

Hắn vuốt mái tóc còn ẩm của cô, ánh mắt đen như ngọc mang theo ý cười cùng thỏa mãn: "Để anh nấu gì cho em ăn nha?"

Cố Thương quay mặt đi, gục má dựa xuống bả vai hắn.

Lâm Đại Minh bất lực trước sự giận dỗi của cô vợ nhỏ, hắn mang cô đi vào trong bếp, kéo ghế và đặt cô ngồi xuống. Bẹo má cô day nhẹ: "Đợi anh một lúc!"

Cố Thương giật tay hắn ra, quay mặt đi hướng khác. Cô khoanh tay xuống bàn, nghiêng đầu nằm xuống, đôi chân ngắn ngủn đung đưa trên không trung.

Lâm Đại Minh xoa đầu cô, rồi bắt tay vào việc. Chưa đầy ba mươi phút đã làm xong mâm cơm nóng hổi thơm ngon.

Nhìn Cố Thương đói đến mức gắp ăn lia lịa, một mạch ăn hết cả nồi cơm, Lâm Đại Minh vừa thương vừa buồn cười.

Vừa rồi, đúng là hắn có thô lỗ thật. Nhưng khi cô cào móng lên vết sẹo của hắn, như cho hắn nốc trăm viên thuốc kí©ɧ ɖụ©, thật sự rất khó để kìm nén.

Lần trước nhịn được là vì chưa có làm gì cô. Sau khi trải qua đêm đó cùng cô, hắn không có biện pháp nào để khống chế nổi thú tính của bản thân.

Rửa bát dọn dẹp xong, Lâm Đại Minh lại bế Cố Thương lên trên phòng.

Đặt cô nằm xuống cái giường phủ tạm một lớp chăn lên chỗ bị ướt, Lâm Đại Minh âu yếm xoa đầu cô.

Cố Thương gạt tay hắn ra, quay người bò lên phía trước, hạ mình nằm gục xuống gối, quay mặt vào trong.

Lâm Đại Minh tắt đèn leo lên giường sau, hắn cố tình nằm sát vào cô, vòng tay ôm lấy cô, mặt úp vào giữa lưng cô hà hít vài hơi: "Thơm quá!"

Cố Thương vùng mình giãy giụa: "Đừng động vào em!"

"Yên để anh ngủ!"

"Anh buông em ra!"

"Để anh thức là em mệt đến sáng đấy!"

Cố Thương quay lưng về phía Lâm Đại Minh, kéo chăn trùm kín cổ: "Sáng anh đưa em về phòng trọ đi!"

Lâm Đại Minh siết tay ôm lấy thân hình nhỏ bé mềm mại trong lòng: "Ở đây không tốt sao?"

"Tốt thì có tốt. Nhưng mà em không thể không có tí liêm sỉ nào, cứ thế ở lại nhà anh một cách thoải mái như vậy!"

"Thời gian qua anh cũng ở chỗ em đó thôi!"

"Anh mặt dày quen rồi!"

Lâm Đại Minh đen mặt, tất nhiên là hắn không nỡ đánh, hay nặng lời với bảo bối nhà mình. Hắn luồn tay xuống vạt áo Cố Thương, vuốt nhẹ lên phần bụng căng phồng vì ăn no, làm cô giãy đành đạch cười khanh khách vì buồn.

Cố Thương nắm lấy cổ tay Lâm Đại Minh, cuộn người lăn lộn lung tung, hét tiếng cá heo thất thanh: "Á... Anh đừng sờ bụng em..."

"Buồn... Ha ha... Ha ha..."

Lâm Đại Minh thôi không chọc cô nữa, vừa mất công nhồi cho cô đống đồ ăn, chẳng may cười quá khích làm chớ ra đây lại khổ cả đôi.

Hắn kéo vạt áo cô xuống, túm má cô bóp nhẹ, làm môi cô chu lên như mỏ chim: "Hai đêm liền làm ra cái chuyện kia còn muốn chạy?"

Cố Thương cau mày thanh minh: "Rõ ràng là anh cưỡng ép em!"

"Không phải em rất thích hay sao? Rên ngọt như vậy, chảy nước nhiều như vậy còn gì!"

Cố Thương thẹn thùng đỏ mặt, tức giận đấm liên tiếp vào ngực hắn: "Đồ dê già vô lại!"

"Anh giữ tay em, còn dùng cái thân nặng như trâu như bò đè lên người em, em có thoát được đâu?"

"Mấy cái kia là phản ứng sinh lý bình thường, khéo khi thằng khác chạm vào em cũng thế thì sao?"

Lâm Đại Minh bóp mạnh má cô hơn, cúi xuống cắn mạnh vào môi cô, làm cô giãy giụa, kêu lên oai oái. Hắn ngẩng lên, môi kề hờ trên môi cô, ánh mắt đen như ngọc lạnh như băng: "Thằng khác là thằng nào dám chạm vào em ngoài thằng Minh này?"

Trước ánh mắt đầy tính hăm he đe dọa kiểu "em dám nói linh tinh nữa xem" của Lâm Đại Minh, Cố Thương rùng mình nổi da gà, căng thẳng nuốt chửng ngụm nước miếng.

Lâm Đại Minh: "Anh nói cho em biết, anh là người đàn ông đầu tiên cũng là người đàn ông duy nhất của em!"

"Bất kể thân xác hay trái tim em đều phải là của anh, em dám tư tưởng đến thằng khác thì đừng trách anh tàn nhẫn!"

Cố Thương gấp chân chống lên đệm, dùng đầu gối tì vào bụng Lâm Đại Minh muốn đẩy ra, hai tay bấu cổ tay hắn muốn giật khỏi cái má bị bóp đến đau nhức. Cô khó chịu cau mày, hậm hực nói: "Em đâu phải đồ vật mà anh muốn thế nào là như thế ấy?"

"Đau em..."

Lâm Đại Minh buông tay khỏi má cô, vừa cọ má vào má cô âu yếm, vừa xoa xoa má còn lại của cô. Khép mi nhắm hờ, khàn giọng thủ thỉ: "Kể từ giây phút chúng ta gặp nhau lần đầu, em đã định là bị trói buộc bên anh cả đời rồi!"

"Bất luận em có muốn hay không, em đừng mong rời xa anh!"

"Anh không giữ được em đâu!"

"Nếu vậy, anh sẽ nhốt em lại, cho người canh gác em, giam giữ em bên anh cả đời!"

"Không cho em ra ngoài, mặc em buồn chán khóc than!"

Cố Thương có thể tưởng tượng ra cái viễn cảnh kinh khủng đó. Cô bị hắn xem như tù nhân nhốt trong căn phòng này, thế giới chỉ gói gọn trong bốn bức tường nhỏ bé chật chội, không thể đi đây đi đó, mất sạch tự do, cho dù bình thường cô không hay đi chơi. Nhưng là vì cô không có tiền, chứ chẳng phải không muốn đi.

Cô nghi hoặc nhìn hắn: "Anh dọa em à?"

Lâm Đại Minh xoay người nằm ngửa, một tay ôm cô, một tay túm tay, túm chân cô vắt hết lên người mình: "Em có thể thử!"

"Anh thật đáng sợ, biết thế em không thèm đưa anh về!"

"Muộn rồi!"

"Vậy nếu em ở lại đây theo ý anh thì sao?"

"Em có thể làm những gì em muốn. Anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất, không phải bận tâm bất cứ điều gì. Chỉ cần ở bên anh, làm anh vui vẻ giống như một tháng qua!"

Cố Thương thấy tóc Lâm Đại Minh rũ lòa xòa trước trán, cô giơ tay vuốt nhẹ. Hắn nắm lấy tay cô, đặt trước môi dịu dàng hôn.

Cô gục mặt vào hõm vai hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn: "Ừm. Tự dưng có một nơi ở tốt như vậy, ngu gì em không hưởng."

"Vừa chăn ấm đệm êm, điều hòa mát rười rượi, còn có người để ôm để gác mỗi đêm, có nơi ăn chốn ở, không mất tiền điện nước mạng mẽo cũng rất tốt."

Lâm Đại Minh mỉm cười, dính môi lên tóc cô: "Biết điều thế là tốt!"

Cô khép mắt nhắm lại, buồn ngủ lẩm nhẩm: "Thôi muộn rồi, em đi ngủ đây. Mai còn đi làm nữa!"

"Nghỉ đi. Anh nuôi em!"

Có một lần, hắn từng thấy trên tay cô vừa gắn băng gâu vừa có vết bọng nước do bị bỏng khi cô đi làm về. Hỏi cô, thì cô chỉ cười nói đó là tai nạn nghề nghiệp. Đối với cô đó là vết thương nhỏ, nhưng đối với hắn lại là vết chém trong tim. Hắn thừa sức cho cô một cuộc sống tốt nhất, cô không cần phải vất vả mưu sinh!

Không thấy Cố Thương trả lời, Lâm Đại Minh lén nhìn sang cô, mới hay cô đã ngủ mất rồi. Cô lúc này vẫn nằm úp mặt vào hõm cổ hắn, tay ôm chân gác, phả từng hơi thở ấm nóng đều đều và da thịt hắn, mang lại cảm giác hạnh phúc ấm êm, điều mà chỉ khi có cô xuất hiện hắn mới cảm nhận được.