Chương 11: Bánh Kem

Lâm Đại Minh hai tay bưng lấy mặt Cố Thương lôi lên, ép cô vừa phải nghến chân kịch cỡ, vừa phải ngước cổ lên nhìn mình. Hắn cúi thấp đầu, mang theo yêu thương và chiếm đoạt đặt xuống môi cô. Hắn hé miệng, dịu dàng căn cắn, ngậm mυ"ŧ...

Nhìn vào đôi con ngươi đen láy, dưới ánh đèn sáng lấp lánh như sao trời về đêm, mơ màng ươn ướt, tâm can Lâm Đại Minh liền mềm nhũn. Hắn thong dong dùng lưỡi len lỏi vào bên trong khoang miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi hồng hào đang thẹn thùng muốn trốn chạy, quấn quýt dây dưa, lấy đi ngọt ngào. Dòng nước trong suốt tràn khỏi bờ môi son màu đỏ cherry, chảy dọc cần cằm thanh tú.

Cố Thương ôm hờ lấy thắt lưng cường tráng của hắn, cô bị hắn siết chặt, buộc phải dính hẳn lên cơ thể hắn. Bụng cô bị ma sát với vật thể lộm cộm cưng cứng sau lớp vải quần, ngực cô dính vào những khối bụng sắc nét rắn rỏi.

Thiếu nữ vừa trưởng thành còn ngờ nghệch, dễ dàng bị lang yêu xảo quyệt hôn đến thần hồn điên đảo, dẫn đến cao trào cuồn cuộn. Hạ thân vẫn còn sưng chợt nhói lên, đau nhức ngứa ngáy, âm thầm rỉ giọt vấy ướt đũng qυầи ɭóŧ, cô xấu hổ ma sát đôi bắp đùi vào nhau.

Hôn cho đến khi l*иg ngực Cố Thương phập phồng gấp gáp vì thiếu khí, Lâm Đại Minh miễn cưỡng dừng lại. Phết đầu lưỡi liếʍ sạch cằm cô, chấm môi lên môi cô thêm một cái, nghiêm túc tuyên thệ, từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Anh yêu em! Rất yêu em!”

“Suốt quãng đời lại của em, đừng mong rời xa anh!”

Cố Thương đỏ mặt cúi đầu, lảng nhìn đi chỗ khác, lúng búng mím môi. Nếu để hắn biết cô nhạy cảm đến mức chỉ vì hắn hôn mà rỉ nước thì xấu hổ chết mất...

Hai người ngồi bên nhau trên ghế sô pha, Lâm Đại Minh nâng tay trái cầm bật lửa châm nến.

Cố Thương chắp hai tay trước ngực, thành tâm ước nguyện. Thay vì cụp những ngón tay nắm lại, cô lại hậu đậu để thẳng tưng như chắp tay cúng vái. Một lúc sau, cô mở mắt, chu môi thổi phù hai ngọn nến. Những ngọn lửa khẽ lay động, rồi vẫn hiên ngang tỏa sáng. Cố Thương cau mày, kiên trì thổi thổi thêm vài hơi, mãi ánh lửa mới chịu biến mất.

Cô nhoẻn môi cười thỏa mãn chưa bao lâu, ánh lửa lại xuất hiện, còn tỏa sáng hơn lúc nãy, thể như đang khıêυ khí©h cô.

Cố Thương quyết không bỏ cuộc, chiến đấu với những ánh nến đến cùng. Cô không tin, chỉ có hai ngọn nến mà cô không thổi tắt được.

Trong khi Cố Thương chật vật thổi nến hết hơi, muốn phun cả nước miếng ra thì Lâm Đại Minh ngồi bên cạnh nằm vật lên lưng ghế sô pha ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cố Thương vung tay vỗ bôm bốp vào đùi Lâm Đại Minh: “Anh... Anh cười gì mà cười...”

“Em có ước gì cao siêu đâu mà sao cái nến không tắt?”

Lâm Đại Minh ngồi dậy, ôm lấy Cố Thương từ phía sau, ghé cằm tì lên bả vai cô: “Em ước gì?”

“Em ước bố mẹ được khỏe mạnh, ước cho Tâm Anh thuận lợi như ý, ước cho em trai ngoan ngoãn học giỏi, ước cho anh không bao giờ bị thương nữa.”

Cố Thương chu mỏ thổi thêm vài hơi, ngọn nến số ‘1’ đã tắt, ngọn nến số ‘8’ vẫn sáng. Cô thổi tiếp, ngọn nến số ‘8’ vừa tắt, ngọn nến số ‘1’ lại sáng lên. Cô thổi muốn đỏ cả mặt vì hết hơi, ngọn nến số ‘8’ bùng lên, cùng ngọn nến số ‘1’ chọc cô tức chết.

Lâm Đại Minh phì cười thành tiếng, trong lòng rất vui khi được cô ước nguyện cho cả phần hắn. Quay sang dính môi hôn lên vành tai cô, khàn giọng thủ thỉ: “Còn em ước gì cho em?”

Cố Thương khựng lại, ngờ nghệch gãi đầu: “Em...”

“Em phải ước cho em nữa chứ?”

“Vậy em ước em được thông minh lên, không bị mau quên nữa!”

Cố Thương chu mỏ thổi lần cuối không được, liền cáu kỉnh rút luôn hai cây nến ra khỏi cái bánh, ấn đầu chúng xuống mặt bàn đến gãy làm đôi. Những ngọn nến cứng đầu cách mấy cũng không thể chống lại sự tức giận của Cố Thương, bất mãn tắt ngúm trong khi cái thân đã tan tác.

Lâm Đại Minh xoa đầu cô: “Chúc mừng sinh nhật, vợ nhỏ của anh!”

Cố Thương cầm con dao răng cưa nhựa lên, tự mình cắt bánh. Trong lúc di chuyển miếng bánh sang đĩa, cô hậu đậu để nó rơi cái bẹp xuống mặt bàn. Cô dùng lưỡi dao khều khều vài cái không được, liền dùng tay bốc cho vào trong đĩa.

Lâm Đại Minh: “...”

Nhìn năm đầu ngón tay mình dính đầy kem tươi, Cố Thương thè lưỡi, vô tư liếʍ liếʍ.

Lâm Đại Minh: “...”

Lâm Đại Minh nhìn chằm chằm vào cái lưỡi lấy đi kem tươi trên ngón tay, phiến lưỡi hồng nhuận ướŧ áŧ dính đầy kem tươi chui lọt vào trong khoang miệng cô. Yết hầu lặng lẽ chuyển động, cơn hỏa dục âm ỉ trong lòng, vật thể giữa hai chân sớm đã cương cứng khi vừa đứng ôm hôn, vừa cò cọ vào cái bụng mềm của cô hồi nãy...

Cố Thương liếʍ sạch kem tươi trên tay, tiếp tục cắt một miếng bánh khác. Cô cẩn thận đặt nó vào trong đĩa, còn hào phóng lấy thêm một bông hoa để lên trên cùng, sau đó bưng đến trước mặt Lâm Đại Minh: "Em mời anh!"

Lâm Đại Minh miết khóe môi Cố Thương, lau đi vệt kem tươi mờ màu trắng: "Anh không ăn!"

Rồi đưa ngón tay đến bờ môi mình liếʍ nhẹ.

Cố Thương vẫn ra công dụ dỗ: "Ngon lắm đấy!"

Lâm Đại Minh lắc đầu: "Vậy em ăn đi!"

Cố Thương không gượng ép Lâm Đại Minh nữa, cô đặt đĩa bánh kem xuống bàn, vặt quả nho mẫu đơn bỏ vào miệng ăn. Một bên túi má phồng lên theo kích thước của quả nho, run run theo nhịp nhai nuốt.

Lâm Đại Minh nhìn ngắm cái má sữa phúng phính khi ăn của cô chăm chú không biết chán, vô thức liếʍ nhẹ bờ môi khô khốc. Một tháng sống chung, hắn thích nhất là nhìn cô lúc đang ăn. Cô ăn rau hay ăn thịt hay bất cứ món gì cô có thể ăn được, cái má vẫn luôn phồng lên, nhóp nhép trông rất ngon miệng.

Cố Thương bóc phô mai con bò cười, một ngoạm ăn cả cái. Phô mai bị nghiền nát tạo thành chất lỏng màu sữa, vô ý tràn khỏi viền môi.

Trên đôi môi màu đỏ cherry mập mờ chất lỏng màu trắng đυ.c, trong khi Cố Thương không quá để tâm, vẫn mải mê ăn thêm mấy miếng phô mai nữa, thì Lâm Đại Minh lại nổi bùng ngọn lửa du͙© vọиɠ cháy dữ dội, không sao dập tắt ngay được trong phút chốc.

Sắc mặt hắn đen kịt, ánh mắt màu ngọc đen lóe tia nguy hiểm, tựa mãnh thú rừng sâu đang đói vô tình bắt gặp con mồi bụ bẫm đi lạc qua lãnh thổ.

Mà bình cứu hỏa của hắn vẫn còn đang mải mê ăn phô mai, với những hành động đầy khiêu gợi. Như đang quyến rũ hắn mau mau nhào đến, lột quần áo và đằn cô ra ăn sạch bách.

Cố Thương cúi người cởi giày, cả chiều nay đi giày không khỏi bị bí bách, vừa bỏ ra khỏi giày đôi chân liền cảm nhận được sự mát mẻ thoáng đãng, Cố Thương nhẹ nhõm thở phào. Cô cởi luôn cả tất, đôi chân trắng nõn, gót sen hồng hào hiện rõ dưới ánh đèn. Cố Thương cởi nốt áo khoác lụa vứt bừa một chỗ, rồi tiếp tục bóc phô mai con bò cười ăn.

Cô không buồn giữ hình tượng, tay không bốc miếng bánh kem lên ăn một cách vô tư đầy thoải mái. Cố Thương ngả người nằm nghiêng, nằm đè luôn lên áo khoác lụa, ghếch đầu gối lên tay ghế. Cô sung sướиɠ lật người nằm thẳng, vừa bóp bép ăn bánh kem, vừa nhấc cả hai chân gác lên đùi Lâm Đại Minh. Miệng nhỏ chúm chím ăn bánh, đôi bàn chân lúc lắc vui vẻ.

Lâm Đại Minh xoay người, ngồi khoanh một chân trên ghế, một chân buông thõng dẫm sàn. Hắn cầm một chân cô vắt ra sau thắt lưng mình, nâng chân kia của cô lên tận tình xoa bóp.

Cố Thương ăn gần hết miếng bánh, không hề nhận ra nguy hiểm sắp ập tới, ngây ngô nhìn Lâm Đại Minh, cánh môi dính kem tươi cong lên, nhoẻn cười rạng rỡ: "Chưa bao giờ em được ăn cái bánh kem ngon như vậy!"

"Vậy ăn nhiều một chút!"

"Anh không ăn thật à? Ngon lắm đấy!"

Ăn hết bánh kem trong tay, Cố Thương giơ lòng bàn tay dính đầy kem lên định thè lưỡi liếʍ nốt.

Lâm Đại Minh kéo chân còn lại của cô vắt ra sau thắt lưng mình, hắn đổ người xuống, tay phải chống cạnh eo Cố Thương, tay trái túm lấy cổ tay cô giữ lại.

Cố Thương khó hiểu nhìn hắn: "?"

Lâm Đại Minh cười xấu xa: "Anh cũng muốn biết bánh kem này có gì ngon, mà vợ nhỏ của anh mê mẩn đến vậy!"

"Để em cắt miếng khác cho anh nha?"

"Không cần!"

"Hả?"

Lâm Đại Minh ngậm lấy ngón tay trỏ của Cố Thương, để ngón tay cô mang theo kem tươi đi sâu vào trong miệng. Vị ngọt nhẹ, mềm mại, mát lạnh tan dần trên đầu lưỡi, khiến một kẻ ghét đồ ngọt như hắn cũng phải thèm thuồng muốn được ăn thêm.

Cố Thương đỏ mặt, gồng cổ tay muốn rụt về. Lâm Đại Minh bá đạo giữ lại, chuyển sang ngậm những ngón tay khác. Rồi liếʍ sạch kem tươi dính trên lòng bàn tay cô.

Hắn liếʍ đi kem tươi còn vương bên khóe môi, nhìn cô bằng đôi mắt phủ dày du͙© vọиɠ, gân máu mờ mờ thấp thoáng trên tròng trắng: "Rất ngon!"

Cố Thương chống hai tay lên ngực Lâm Đại Minh muốn đẩy ra, ấp úng nói: "Anh... Anh... Anh muốn ăn... Muốn ăn... Muốn ăn nữa không?"

"... Có!"

"Vậy để em..."

Lâm Đại Minh nhẹ nhàng chạm tay vào dây váy mỏng manh của cô, chẳng biết hắn đã làm cách nào mà từng dây váy của cô không một tiếng động đứt rời.

Cố Thương hoang mang tròn mắt nhìn hắn, vội đan chéo tay ôm trước ngực mình: "Anh... Lưu manh!"

Lâm Đại Minh chỉ dùng chút sức lực đã cởi bỏ lớp phòng thủ của Cố Thương, nhẹ nhàng kéo hết ra sau lưng cô, sau đó kéo áo khoác lụa bị cô nằm đè lên ra, chỉ trong tích tắc đã trói hai tay cô lại.

Cố Thương liều mạng giãy giụa, hai tay giật mạnh muốn thoát. Nhưng cái áo lụa trắng xinh đẹp đã trở thành một mảnh dây, khóa chặt hai tay cô ở sau lưng, có cố gắng cách mấy cũng không sao nới lỏng được nó.

Không gì có thể ngăn cản được nữa, Lâm Đại Minh thong thả kéo ngực váy Cố Thương xuống tận eo. Lớp vải sượt qua bờ ngực được áσ ɭóŧ không dây màu trắng bảo vệ, cặp thỏ bông vốn yên tĩnh ngủ ngon bất chợt tiếp xúc với hơi lạnh điều hòa mà run theo nhịp thở gấp gáp.

Liền vài ngày được đàn ông dạy dỗ, hoa tâm hồng hào không tự chủ mà cương cứng khắp cả chiều, bị áσ ɭóŧ chèn ép đến hơi sưng. Nhưng vì Cố Thương mải chơi cho nên không hề nhận ra, bây giờ cô mới có thể cảm nhận được sự ran rát đau đau nơi đầu ngực.

Lâm Đại Minh cởi bỏ áσ ɭóŧ, thẳng tay ném đi đầy phũ phàng. Vừa thoát khỏi áσ ɭóŧ, hoa tâm đã ưỡn mình dựng thẳng, xinh đẹp lộng lẫy, thoang thoảng mùi sữa và tư vị trưởng thành của người con gái.

Hắn kề mũi sát hoa tâm khìn khịt ngửi, thổn thức khàn giọng: “Ừm... Thật thơm...”

Cố Thương cau mày nhìn hắn: "Anh làm gì thế?"

Lâm Đại Minh bá đạo quơ tay, bốc nguyên con dê trắng muốt trên bánh kem, nham hiểm nhìn thẳng vào mắt cô: "Tất nhiên là ăn bánh kem trong ngày sinh nhật của em!"

Không để Cố Thương kịp phản ứng, hắn đặt con dê trắng bằng kem xuống ngực cô.

Cái lạnh của kem tươi làm cô rùng mình run rẩy, buột miệng rên khẽ: "Ư~~... Lạnh... Lạnh quá..."

Lâm Đại Minh cười, dùng lòng bàn tay ấn con dê trắng bằng kem nát bét, sau đó xoa xoa, chét khắp nơi, nhuộm ngực Cố Thương trắng xóa. Cặp hoa tâm hồng nhuận xinh đẹp bị kem tươi phủ trắng như đóa hoa vùi trong tuyết. Theo nhịp thở như hoa trên cành, khẽ khàng rung động.

Yết hầu Lâm Đại Minh kích động lên xuống liên hồi, vầng trán hắn rịn ra tầng mồ hôi mỏng trong suốt.

Cố Thương căng thẳng thở gấp, ấm ức mắng: "Anh... Anh là đồ khốn nạn..."

Thanh âm cô run run, thỏ thẻ, ngòn ngọt. Lâm Đại Minh nuốt ực ngụm khí lạnh: “Mắng cũng gợϊ ȶìиᏂ như vậy!”

“Khùng!”

Lâm Đại Minh liếʍ nhẹ kem trên đỉnh hoa tâm của cô: "Bánh kem cũng rất ngon!"

Cố Thương nghẹn ứ họng, mím môi hờn dỗi.

"Anh có thể ăn mỗi ngày mà không chán!"

"Anh sẽ béo lên, sẽ xấu đi!"

"Sao có thể, khi anh chăm chỉ tập thể dục thường xuyên!"

Thể dục ở đây bao gồm cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng...

Nói rồi, Lâm Đại Minh há miệng, ngậm lấy một bên ngực phủ đầy kem tươi của Cố Thương, mυ"ŧ chùn chụt thành tiếng.

Cố Thương bị trói hai tay ở sau lưng, bất lực giật giật vài cái, lụa siết chặt cổ tay cô đến hằn đỏ. Lâm Đại Minh hôn liếʍ khắp hai bên ngực cô, từ tốn ăn sạch kem tươi.

Hơi thở ấm nóng kết hợp cùng cái lạnh của kem tươi, kí©h thí©ɧ Cố Thương rạo rực. Lâm Đại Minh đưa lưỡi liếʍ đến đâu, nơi đó liền râm ran ngứa ngáy. Toàn thân Cố Thương nóng bừng như phát sốt, da dẻ dần ửng hồng. Đôi con ngươi đen láy chìm sâu trong bọc nước long lanh, mơ màng trống rỗng.

Cố Thương mấp máy môi, nức nở nỉ non: "Ah~... Anh Minh là... Anh Minh là đồ xấu xa... Đừng... Đừng mυ"ŧ nữa... Đừng mυ"ŧ nữa mà..."

Lâm Đại Minh ngậm hoa tâm, cuốn lưỡi nút chặt, thể như không nút ra sữa quyết không buông tha. Làm Cố Thương bị kí©h thí©ɧ quá cao trào, buột miệng rên lớn: "Ư... Minh... Minh chó..."

Hắn ngẩng lên nhìn cô: "Mυ"ŧ nữa liệu có ra sữa không?"

"Nói linh tinh! Phải... Phải... Phải có em bé mới có sữa chứ!"

Cố Thương chợt nhớ ra chuyện hệ trọng cô đã quên béng từ bao giờ, hoảng hốt nói: "Anh... Mau mau đi mua thuốc tránh thai cho em. Em không muốn có em bé!"

"Để đề phòng em chạy mất, cấy vào bụng em một đứa là điều không tồi!"

Nói rồi, hắn chuyển sang ngậm bên ngực còn lại, cắи ʍút̼ khắp nơi, làm ngực Cố Thương nổi đầy dấu hôn và dấu răng. Hai đầu hoa tâm bị dày vò đến sưng đỏ, dường như còn mập mờ vài đường tơ máu mỏng.

Cố Thương lắc đầu nguầy nguậy, bất lực nước mắt giàn giụa: “Đừng có cắn... Anh là chó à mà... Mà cắn em...?”

“Đau... Đau... Hu hu... Anh Minh ơi... Anh tha cho em đi... Đừng có cắn nữa...”

Lâm Đại Minh thích thú nhìn tác phẩm của mình, da cô vốn rất trắng, càng làm các dấu vết của hắn thêm rực rỡ. Hắn nhếch môi cười khẩy: “Đẹp lắm!”

Cố Thương hai mắt đỏ như hồng ngọc, tủi thân mêu mếu: “Chó Minh!”

Lâm Đại Minh hôn sạch nước mắt trên khóe mi cô, vừa an ủi dỗ dành, vừa đưa bàn tay trái xấu xa luồn xuống vạt váy lụa. Ngay khi vừa chạm vào đũng qυầи ɭóŧ, lòng bàn tay hắn liền ướt nhẹp.

Hắn vui sướиɠ lướt môi dọc sống mũi cô, tìm đến môi cô: "Mới mυ"ŧ có một chút em đã ướt như vậy rồi?"

Cố Thương xấu hổ quay mặt vào trong lòng ghế. Hạ thân được ngón tay ấm áp chạm vào, càng thêm nóng nực ngứa ngáy, chảy nước nhiều hơn. Khi Lâm Đại Minh đưa ngón tay vào, tiếng nước nhóp nhép bị chèn ép vang lớn, mặt cô càng lúc càng thêm đỏ.

Ngón tay trỏ trái bị huyệt động ấm áp nút chặt, Lâm Đại Minh sung sướиɠ thở dốc, vùi mặt xuống hõm cổ cô: “Muốn cắn gãy ngón tay chồng em phải không?”

Cố Thương lắc đầu, nước mắt đọng lại ở khóe mi, nửa lưỡng lự, nửa muốn rơi: “Không... Không có...”

“Tại sao siết chặt như vậy?”

Cố Thương ngứa ngáy, vặn vẹo thắt lưng. Mông nhỏ vô thức trượt xuống, muốn đem cả ngón tay hắn chui lọt vào trong, trong khi cái miệng vẫn luôn nói: “Không... Không biết...”

“Anh vẫn còn muốn ăn bánh kem...”

Lâm Đại Minh vén vạt váy Cố Thương lên cao, để lộ hạ thân còn e ấp trong lớp qυầи ɭóŧ trắng tinh sạch sẽ. Đũng quần bị ướt chuyển sang màu đậm hơn dính vào chặt vào huyệt động, vẽ lên từng đường viền mập mờ hút mắt.

Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ qυầи ɭóŧ khỏi chân cô, lạnh lùng ném đi, để hạ thân nhẵn nhụi không lông của Cố Thương phơi bày dưới ánh sáng, ngay trước mắt hắn.

Qυầи ɭóŧ lụa rơi xuống sàn, nằm ngay bên cạnh áσ ɭóŧ quằn quại nửa úp nửa ngửa...

Lâm Đại Minh đem chân Cố Thương gấp chân thành hình chữ M, ép phải mở rộng kịch cỡ. Hắn đưa hai ngón tay vào trong miệng mình mυ"ŧ đến ướt nhẹp, rồi đưa tới huyệt động phấn hồng âu yếm vuốt ve.

Cố Thương siết chặt tay thành nắm đấm nhỏ, yếu ớt vặn vẹo, thắt lưng uốn cong tạo thành cây cầu diễm lệ. Miệng nhỏ hé mở, vừa khổ sở thở dốc nặng nhọc từng hơi, vừa ngân nga rêи ɾỉ: “Ư~... Minh chó... Anh là đồ con chó đáng ghét... Minh... Minh chó...”

Lâm Đại Minh sỏ ngón tay giữa trái vào bên trong, mô phỏng động tác của thắt lưng, ra ra vào vào kịch liệt: “Người có thể gọi anh như vậy cũng chỉ có em!”

Hắn đưa thêm ngón áp út, hai ngón thô bạo tiến lui. Nước bên trong cửa huyệt phun đầy lòng bàn tay hắn, tạo thành cái ao nhỏ: “Nếu là người khác, sớm đã tan xác rồi!”

“Chậm... Chậm thôi... Chậm thôi...”

“Em đừng tưởng anh yêu em là em có thể tùy tiện làm càn. Để chồng em dạy em cách gọi sao cho đúng!”

“Không... A!!! A!! A~~!”

“Gọi chồng đi!”

Lâm Đại Minh ấn ngón cái xuống đại huyệt, khi ấn khi nhả, lần ấn sau mạnh hơn lần trước, đầu ngón cái nhiều lần chui lọt, những nếp nhăn miễn cưỡng giãn nở, để lộ lớp thịt non mềm hồng hào bên trong. Kết hợp cùng ba ngón tay bên trong huyệt động, luân phiên ức hϊếp người dưới thân, làm Cố Thương rên khóc thảm thiết.

Hắn không chút mềm lòng, nghiêm khắc nói: “Còn không gọi?”

“A~... Đừng... Tha cho em đi... Em sai rồi...”

“Gọi!”

Cố Thương khóc đến sặc nước miếng, ho khụ khụ. Lâm Đại Minh vẫn chưa chịu bỏ qua, ác liệt giày vò hạ thân cô còn chưa đủ, hắn còn dùng môi lưỡi cắи ʍút̼ ngực cô.

Cô không chịu nổi nữa, vừa khóc vừa nói: “Chồng ơi... Chồng ơi em sai rồi... Sẽ không gọi anh như thế nữa đâu...”

Lâm Đại Minh rời ngón cái khỏi đại huyệt đã bị vần vò đến hơi sưng đỏ, tiếp tục đưa ba đầu ngón tay nút cán thần tốc, dập nước kêu thành tiếng, bắn tia tung tóe.

Thân thể Cố Thương run lên lẩy bẩy, há miệng rên lớn: “Ah~... Ah~~... Em ra... Em ra...”

Huyệt động mẫn cảm run run cánh hoa, phun ra tia nước mỏng trong suốt, bắn vào đũng quần hắn ướt sũng. Cố Thương khép mi mê man, há miệng liều mạng thở dốc, hai chân vô lực duỗi thẳng cẳng, những giọt nước từ bên trong cửa động nhỏ rơi đầy bụng ghế, vấy ướt cặp mông nhỏ trắng nõn.

Lâm Đại Minh giơ hai ngón tay dính đầy nước lên, dang rộng hai ngón tay, những đường liên kết trong suốt như mạng nhện mềm mại trũng xuống.

Hắn đưa đến môi mình, liếʍ sạch sẽ không chừa lại một giọt nào. Nhìn xuống người dưới thân vẫn còn mê man: “Em được thỏa mãn rồi, còn anh thì chưa!”

Quay sang nhìn chiếc bánh sinh nhật bị khuyết mất hai miếng, bề mặt bị tay hắn tàn phá không còn dáng vẻ ban đầu. Nhưng hắn chẳng quan tâm, vươn tay vốc khóm hoa bằng kem, bá đạo chét đầy huyệt động ướt nhẹp bóng nhẫy vì cao trào vừa rồi.

So với bị bôi kem tươi trên ngực, bị bôi ở vùиɠ ҡíи càng làm Cố Thương kích động hơn. Đôi cánh hoa hồng nhuận bị kem tươi ướp lạnh, run rẩy co giật. Cửa động đo đỏ đóng mở đóng mở kịch liệt liên hồi. Cố Thương nửa tỉnh nửa mê, nước mắt chưa kịp khô lại một lần nữa giàn giụa.

Cố Thương mím môi mếu máo như một đứa trẻ bị kẻ xấu bắt nạt, thanh âm ướŧ áŧ mềm nhũn: "Lạnh... Lạnh..."

Lâm Đại Minh áp mặt đối diện với huyệt động mọc ra một khóm hoa kem tươi xinh đẹp, khẽ thổi hơi nóng bỏng vào nơi nhạy cảm: “Để anh làm em ấm lên?”

Cố Thương kích động đến nâng cả mông lơ lửng trên không trung, đôi chân dẫm lên bả vai hắn dùng toàn bộ sức lực muốn đá hắn ra: “Không cần...”

Lâm Đại Minh không cần tốn sức cũng đủ làm Cố Thương chật vật không thôi, đá mãi không được. Hắn dùng tay ấn bẹp khóm hoa, thô lỗ bôi chát khắp nơi, phủ kín cả huyệt động. Ngón tay trỏ trái dính đầy kem tươi, cứ thế cắm sâu, mang kem tươi bôi đầy bên trong.

Cố Thương khổ sở vắt chân tì gót lên sau lưng hắn, đôi bắp đùi run run khép lại, vô ý kẹp lấy đầu hắn: “Đừng bôi nữa... Đừng bôi lung tung nữa mà...”

Lâm Đại Minh ôm lấy hai bên mông Cố Thương kéo lại, cả khuôn mặt đẹp trai vùi trong cấm địa. Dùng chóp mũi tách mở đôi cánh hoa bầy hầy kem tươi, áp môi hôn lên thớ thịt non mềm bên trong. Thân thể người kia run hết cỡ vẫn không ngừng run, khắp gian phòng ngủ vang thanh âm nức nở ướŧ áŧ, khẩn thiết van xin của cô.

Cố Thương khóc đỏ cả mắt, nghẹn ngào run rẩy: “Đừng mà... Anh ơi... Anh... Dừng lại đi... Dừng lại đi mà... hu hu... A~... Ahhh...”

Lâm Đại Minh dùng lưỡi quét qua hai bên viền ngoài cánh hoa, ngậm đôi cánh hoa ngậm vào mυ"ŧ ra liên hồi. Hắn liếʍ láp khắp nơi, đem dịch mật ngọt ngào trộn lẫn kem tươi nuốt sạch xuống dạ dày. Đầu lưỡi mon men vào sâu bên trong, những nếp nhăn trên thành thịt giãn ra, lao vào nút lấy lưỡi hắn.

Lưỡi Lâm Đại Minh ra ra vào vào, so với nhục bổng tuy ngắn, mềm hơn nhưng chẳng kém cạnh là bao. Trái ngược với sự cương cứng của nhục bổng, đầu lưỡi linh hoạt hết lắc qua trái lại hất sang phải, chọc ghẹo hai bên thành thịt nhạy cảm.

Cố Thương giật mạnh đôi tay đang bị trói chặt, sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng chiếc áo lụa cũng lỏng lẻo. Cô mau chóng thoát khỏi xiềng xích mềm mại, áo lụa còn thắt nút ở một bên tay trượt rơi xuống khuỷu tay, đôi cổ tay cô bị vải thắt đến xước đỏ.

Thoát được vài giây, đôi tay cô đã bị Lâm Đại Minh túm gọn bằng một tay kéo lên quá đầu. Cô ngước đôi mắt đỏ hoe ướt nhẹp nhìn hắn, giận dữ nói: “Buông em ra!”

Lâm Đại Minh cúi xuống cắn nuốt bờ môi nhạt màu son trở về màu anh đào tự nhiên, đầu lưỡi khuấy đảo bên trong khoang miệng thơm ngậy mùi phô mai và kem tươi, tay kia mau chóng kéo khóa cởi khuy quần, móc ra nhục bổng thô to gân guốc bên trong qυầи ɭóŧ vuốt vuốt vài cái, rồi đặt tí lên huyệt động còn dính kem tươi ma sát lên xuống.

Đỉnh đầu nhẵn nhụi tím sẫm, chẻ hoa tâm làm đôi, những đường gân gồ ghề cọ vào lớp thịt non bên trong cửa động, kí©h thí©ɧ dịch mật tuôn trào ồ ạt, tưới ướt cả nhục bổng của hắn.

Đỉnh đầu trượt xuống, vừa vặn nằm đối diện cửa động. Lâm Đại Minh nhẹ nhàng đẩy thắt lưng, ấn nhục bổng chen vào bên trong. Thành thịt nhăn hai bên theo chiều dài của hắn mà giãn căng thành mặt phẳng. Kem tươi bên trong giúp cho công cuộc thêm trơn tru mượt mà, loáng chốc đã luồn qua khe cửa nhỏ, đâm sâu vào vách thịt mềm trong cùng.

Lặng nhìn phần bụng cô chầm chậm gồ lên theo chiều dài và kích cỡ của mình, Lâm Đại Minh hài lòng sướиɠ rơn. Vừa bó cổ tay cô giữ chặt, vừa luận động thắt lưng rút ra ấn vào mạnh mẽ. Mái tóc đen bóng xõa dài sau lưng lay động theo nhịp điệu, mượt mà như tấm lụa đen. Khi rút ra, phần bụng cô xẹp xuống. Khi ấn vào, phần bụng cô lại nhô lên. Vừa đáng sợ lại vừa gợϊ ȶìиᏂ.

Tay trái còn lại của Lâm Đại Minh cũng chẳng nhàn dỗi, xoa bóp cặp thỏ trắng được hắn tự mình chăm sóc mà dần nở nang.

Hắn buông tay Cố Thương ra, vừa nhấp hông vùi dập huyệt động bắn ra nước, vừa cởi bỏ từng lớp áo trên người mình. Từ áo khoác ngoài, cho đến áo cộc, sau cùng là tấm thân cuồn cuộn cơ bắp trắng ngần hiện ra. Khi kéo áo tuột khỏi đầu, mái tóc hắn bị kẹt trong cổ áo.

Từng lớp tóc đen dài tuột khỏi cổ áo rơi xuống, rối bời lòa xòa phủ kín vết sẹo nồi chéo dài sau lưng lẫn hai bên bả vai, vài sợi rơi trước hai bên ngực đung đưa theo nhịp điệu, kết hợp cùng vô số vết sẹo trên khắp cơ thể, khiến dáng vẻ hiện tại của hắn càng thêm mị tình. Tựa hồ ly đực ngàn năm, dùng nhan sắc mình câu mất linh hồn và trái tim của ngàn vạn thiếu nữ nhân gian.

Lâm Đại Minh nằm úp xuống người Cố Thương, để hoa tâm cương cứng của cô ma sát với hai hạt đậu đỏ trên ngực mình. Hắn chống hai tay sát bên hông cô, đôi chân cô theo bản năng quặp chặt lấy thắt lưng tráng kiện của hắn.

“A~... Mạnh quá rồi... Hỏng mất... Của em hỏng mất...”

Nơi đó của Cố Thương còn chưa kịp khỏi lại bị Lâm Đại Minh làm cho sưng to, đỏ mọng như quả cả chua. Đôi tay cô ôm vịn vào bắp tay săn chắc của hắn nắm lấy, kêu rên trong khi nước mắt chảy đầy hai bên thái dương.

Lâm Đại Minh cúi xuống cắn một bên hoa tâm, cạ nhẹ răng bên ngoài, xem như cây kẹo dẻo mà kéo căng cho đến khi tuột hẳn khỏi miệng mình.

Cố Thương nũng nịu rên khẽ: “Đau~...”

•••

Cố Thương nằm sấp trên chốc ghế, một chân quỳ, một chân gấp khúc chống lên bụng ghế. Lâm Đại Minh lõa thể đứng dưới đất, từ phía sau luồn hai tay dưới nách cô vịn lên thành ghế, mạnh mẽ động hông, cuồng bạo xâm chiếm.

Cái nơ đỏ cài trên tóc Cố Thương sớm đã rơi đi đâu mất, tóc cô rối bù. Lâm Đại Minh gạt tóc cô hất hết về trước vai, áp môi hôn liếʍ khắp bờ lưng trần mảnh mai của cô. Nhục bổng kéo ra lôi theo lớp thịt mỏng và dịch mật bóng nhẫy rồi lại ấn vào, làm như vậy liên tục mấy chục cái chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Dịch mật liên kết thành những sợi chỉ bạc dài, rơi đầy xuống bụng ghế.

Hắn từ phía sau nắn bóp cặp thỏ trắng, há miệng cắn khắp lưng và bả vai cô. Bên dưới liên tục vỗ mạnh, bạch bạch, bạch bạch vang lớn khắp phòng ngủ. Chóp mông cô dán khít với hạ thân hắn, cặp ngọc da căng trướng đau nhức lấp kín cửa huyệt. Sau tiếng gầm khẽ mạnh mẽ, bao nhiêu tinh hoa hắn tích tụ sau mấy lần cuồng nhiệt phun đầy khoang kín trong cô. Bên ngoài, bụng cô chậm rãi nhô lên...

Lâm Đại Minh kéo nhục bổng ra ngoài, chất dịch trắng đυ.c theo dịch mật tràn khỏi cửa động, rơi từng giọt đặc quánh xuống vũng nước ướt đẫm dưới bụng ghế.

Cố Thương xụi lơ, còn chưa kịp lịm đi, Lâm Đại Minh đã bá đạo đâm vào nơi sâu nhất, càn quấy khoang trống bị dịch trắng lấp đầy.

Cô ngoái đầu lại, kinh hãi nhìn hắn lắc đầu nguầy nguậy: “Dừng lại đi... Em mệt lắm...”

“Chỗ kia sưng lên rồi... Rất là đau... Rất là đau...”

“Một phút cuối cùng!”

“Không!!!”

Lâm Đại Minh xoay Cố Thương lại, nhục bổng bên trong cô được đà xoay một vòng, thuận tiện chà sát gân guốc vào thành thịt mẫn cảm làm cô rên lên. Hắn ôm cô ngồi xuống ghế, để cô ngồi bên trên. Vịn lấy thắt lưng nhỏ, lòng bàn tay tì đè lên cái bụng đã căng chướng vì ăn no dịch trắng của hắn.

Hắn nằm dựa lưng, ngửa cổ dựa đầu lên chốc ghế, mái tóc đen dài hơi rối làm hắn thêm hoang dại quyến rũ. Ngước đôi mắt đen như ngọc dạt dào tình ý cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu, nhìn ngắm gương mặt tái trắng nhỏ nhắn đổ đầy mồ hôi của cô.

Hắn dùng tay lau đi mồ hôi giúp cô, l*иg ngực phập phồng thở vì vận động mạnh liên tục trong hai tiếng đồng hồ, khàn giọng mê tình: “Vợ nhỏ, em có yêu anh không?”

Cố Thương chống hai tay xuống bụng Lâm Đại Minh, lắc đầu lia lịa.

Lâm Đại Minh không vui khựng lại, được vài giây bất thình lình đâm sâu vào trong: “Có yêu không?”

Cô lắc đầu, nước mắt văng đầy ngực Lâm Đại Minh, có giọt chảy sượt qua hạt đậu đỏ của hắn: “Ai... Ai thèm yêu cái tên khốn nạn... Da^ʍ dê đê tiện nhà anh chứ!”

Lâm Đại Minh làm lại động tác đó một lần nữa: “Có yêu không?”

Cố Thương càng phản kháng, hắn càng ép buộc cô. Sau vài lần, mọi bướng bỉnh trong cô sụp đổ hoàn toàn. Cô gật đầu lia lịa, nức nở nói: “Có yêu! Có yêu!”

“Chứng minh đi!”

“Bây giờ?”

“Bây giờ!”

“Nhưng bằng cách nào?”

Lâm Đại Minh xoa xoa cái bụng phồng căng của cô: “Làm anh xuất đầy cái bụng nhỏ này của em!”

Cố Thương cắn môi nhíu mày: “Em... Em không biết...”

Mọi lần toàn là hắn tự túc, bây giờ bắt cô làm khác nào giao cho cô một bài toán khó?

“Nếu không, chúng ta sẽ như này đến sáng mai! Trưa mai! Tối mai! Cho đến khi nào anh xuất, hoặc đến khi chúng ta chết cùng nhau vì kiệt sức!”

“Anh bị điên à!”

Lâm Đại Minh không vui, thúc mạnh một nhịp cảnh cáo cô: "Chiều quá sinh hư phải không?"

Cố Thương giương mắt cún con nhìn hắn van lơn, lắc lắc đầu: "Đau em~..."

Nói rồi, Cố Thương cau mày nghiêm túc suy nghĩ. Cô bây giờ chỉ muốn đi tắm rồi đi ngủ thôi!

Sau một hồi, cô đánh liều úp mặt vào ngực Lâm Đại Minh, bắt chước hắn, hé môi ngậm lấy một hạt đậu của hắn căn cắn, mun mυ"ŧ.

Lâm Đại Minh vừa ôm đầu cô, vừa vén mai tóc cô để nhìn ngắm biểu cảm cô rõ hơn. Trong miệng hắn thoát ra thanh âm trầm khàn nam tính: “Ngoan... Vợ nhỏ của anh ngoan lắm...”

Nghe được âm thanh đó, Cố Thương yêu thích không thôi. Thâm tâm muốn nghe được nhiều hơn, liền dùng tay vân vê nốt bên còn lại. Mông nhỏ ngồi yên trong khi nhục bổng còn cắm sâu bên trong cơ thể không nhúc nhích, dịch mật tuôn đầy gốc rễ đen bóng. Bên trong cô ngứa ngáy trống rỗng, vô thức uốn éo mông, để thứ đó khuấy tròn, ma sát gân sù sì với thành thịt non mềm.

Lâm Đại Minh giữ cái mông cô lại, vỗ đét một cái: "Hư đốn!"

Cố Thương bị đau, tuột môi khỏi hạt đậu nhỏ. Còn chưa kịp kêu lên, đã bị Lâm Đại Minh ấn đầu úp xuống ngực hắn trở lại: "Mυ"ŧ nữa đi!"

Cô ngoan ngoãn nghe theo, ngậm hết bên này đến bên kia. Liếʍ láp khắp cơ ngực săn chắc của hắn, lại vuốt ve tám múi bụng chia đều từng khối, cứng cáp khỏe mạnh.

Lâm Đại Minh ôm mông cô nhấc lên, thắt lưng tự mình động mạnh. Hắn dập mạnh đến mức làm Cố Thương không còn tâm trí đâu để ngao du môi lưỡi khắp cơ thể hắn, nhưng hắn lại bá đạo gằn giọng: "Tiếp tục! Không được dừng!"

Cố Thương run rẩy ôm lấy cổ Lâm Đại Minh, vùi mặt vào hõm cổ hắn vừa rên, vừa hôn cắn: "Minh... Minh của em... Ưm~... Nhanh... Nhanh quá... Nhanh quá đi mất..."

Cao trào qua đi, Lâm Đại Minh ôm Cố Thương đang úp mặt vào hõm cổ mình lịm đi, trong khi hạ thân ấm áp của cô vẫn bao bọc nhục bổng đã xụi lơ của hắn. Nhân lúc cô mê man, hắn kẹp điếu thuốc trong tay trái rít một hơi, khói thuốc phảng phất hương thảo dược đắt tiền bay khắp gian phòng ngủ. Tay kia vuốt ve sống lưng đẫm mồ hôi lạnh toát của cô.

Vừa hút thuốc, hắn vừa dùng tay kia mò đến hạ thân đang khít khao của hai người, vân vê sờ nắn châu ngọc, vuốt ve cả gốc rễ của chính mình. Nhục bổng nghỉ ngơi được một lúc, lại hăng hái dựng thẳng, căng trướng bá đạo, chèn ép cửa huyệt căng hết cỡ.

Hút hết điếu thuốc, hắn dập xuống mặt bàn rồi bỏ đấy. Để nó trơ trụ giữa tàn thuốc tung tóe.

Khẽ nghiêng mình đặt Cố Thương nằm ngửa xuống bụng ghế, Lâm Đại Minh chống hai nắm tay xuống đệm kẹp sát thắt lưng cô, nhấp hông tiếp tục luận động. Từ trên cao nhìn cô đang ngất lịm, trong mơ còn nhíu mày rêи ɾỉ thành tiếng, hắn cúi xuống dùng lưỡi tách miệng cô, phun đầy khói thuốc vào bên trong.

Kể từ khi gặp cô, biết cô ghét thuốc lá nên hắn toàn hút lén sau lưng cô. Hôm nay, nhân lúc cô mê man không biết gì, lại thêm vừa vận động mạnh nên hắn đánh liều hút thuốc ngay bên cạnh cô.

Hút xong điếu thuốc, hắn càng thêm hăng hái, muốn cô rồi lại muốn cô.

Trong Cố Thương đầy ắp dịch trắng, không thể chứa thêm được nữa. Mỗi một lần ấn vào, dịch trắng theo dịch mật ngọt ngào tràn khỏi cửa động, chảy xuống khe mông, rơi xuống bụng ghế chưa kịp khô lại ướt nhẹp.

Hắn cúi xuống hôn liếʍ cổ cô: “Thương... Thương của anh...”

“Anh yêu em muốn điên luôn rồi!”

“Yêu bao nhiêu cũng không đủ!”

“Thương... Thương... Thương...”

Mỗi lần gọi tên cô, hắn lại thúc mạnh đánh chiếm nơi sâu nhất trong cô. Nơi đó giờ chẳng khác nào một cái bể bơi chứa đấy dịch trắng của hắn. Nhục bổng chui vào lần nào, tắm ướt lần đấy.

Cố Thương bị dập mạnh đến mức đang mê man cũng phải tỉnh lại. Cô ngơ ngác ngước mắt lên nhìn hắn, ập vào là gương mặt vừa đẹp trai vừa khốn nạn đang cười dịu dàng với cô: “...”

Lâm Đại Minh cúi xuống hôn trán cô: “Dậy rồi?”

“Chúng ta tiếp tục?”

Cố Thương liều mạng lắc đầu, chống hai tay lên bờ ngực trần của hắn ra sức đẩy mạnh, nơi đó tê nhức, hai chân căng cứng, không sao cử động nổi: “Không! Mau dừng lại đi!”

“Còn làm nữa... Còn làm nữa em phải ngồi xe lăn đấy...”

“Còn ngồi xe lăn được vẫn ổn lắm!”

Cố Thương vung tay như con mèo, cào cấu khắp ngực hắn, hét ầm lên: “Dừng đi! Em mệt lắm rồi!”

“Đau!!!”

“Một phút!”

“Lần trước anh cũng bảo một phút... Nhưng là mấy cái một phút ai mà chịu nổi!”

Lâm Đại Minh lật úp Cố Thương, từ phía sau vừa nhấp mạnh, vừa bấu chặt cặp mông cô đến đỏ lừ, in rõ mấy hình ngón tay: “Ngoan, anh có khi nào lừa em đâu!”

“Có!”

“Không có, nốt một phút này thôi!”

Cố Thương lại thêm một lần lêи đỉиɦ, vừa mệt vừa sướиɠ mà ngất xỉu. Còn cái kẻ vừa khẳng định chắc chắn một phút lại càng làm càng hăng, đến gần bốn giờ sáng mới chịu buông tha cho cô...