Văn Nguyện ngừng xe cạnh hai người, Kỳ Tân Á lập tức không khách khí ngồi vào.
“Nguyện Nguyện, anh trai đây còn chưa có tên, tôi bảo cứ gọi là thần tiên đi nhưng anh ấy không chịu, hay là cậu đặt tên cho anh ấy đi?”
“Bảo anh ta tự chọn.” Văn Nguyện lười để ý đến mấy chuyện này, cậu vững vàng lái xe, rất mau ngừng ở trước Thủy Nhất Phương. Kỳ Tân Á nhảy xuống xe, kích động muốn rớt nước mắt: “Từ khi bị ba cắt đi tiền tiêu vặt, vẫn chưa được đến đây ăn tôm lần nào!”
Văn Nguyện đẩy cậu ta một chút: “Đừng có mất mặt như vậy được không?”
Kỳ Tân Á khụt khịt: “Tôi cũng chịu đủ khổ, cậu nói xem tôi học Y thì chọc đến ai chứ? Sao lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi? Hừ.”
Văn Nguyện không có lòng an ủi: “Có thể là do cậu ngốc.”
Ba người vào một phòng nhỏ, Kỳ Tân Á lôi kéo ghế đến ngồi cạnh Văn Nguyện, một xấp tiền được đặt trước mặt cậu, Văn Nguyện nghi hoặc: “Sao thế? Anh muốn mời khách?”
Kỳ Tân Á nói: “Có chút tiền này sao mà đủ? Người ta là đang trả lại tiền thừa cho cậu.”
Văn Nguyện nói: “Không cần, anh cứ giữ lại dùng, tìm chỗ nào đó làm việc, chớ có lưu lạc đầu đường.”
Kỳ Tân Á khẽ duỗi tay mèo lấy tiền, bị Văn Nguyện lấy chiếc đũa gõ một cái, rầm rì một tiếng rụt móng lại.
Cậu đẩy tiền trở về chỗ anh, lại nghe nói: “Không có chứng minh thân phận, có thể tìm được việc làm sao?”
Kỳ Tân Á chớp mắt, nói: “Đúng rồi Nguyện Nguyện, không bằng cậu sắp xếp một việc cho anh ấy đi, dù gì hiện tại đã là đại tổng tài.”
Văn Nguyện trừng mắt liếc cậu ta một cái, bảo: “Tôi thiếu trợ lý cùng tài xế, cậu cảm thấy anh ta có thể làm cái nào?”
Kỳ Tân Á nhìn ra cậu không vui, nhẹ giọng đáp: “Cũng không nhất định phải ở bên cạnh cậu, trong công ty……”
“Tôi sẽ lái xe.”
Văn Nguyện nhướng mày: “Không phải anh mất trí nhớ sao?”
Kỳ Tân Á nói: “Chứng mất trí nhớ phân ly chỉ là quên thân phận thông tin chính mình, còn những tri thức học được sẽ không quên.”
“Nhưng anh ta cũng không có bằng lái.”
“Trước tiên cậu cứ thử xem anh ấy có phải biết lái xe thật hay không, nếu có thì để tôi tìm bạn làm cho anh ấy một cái bằng lái…… A! Tôm của tôi tới rồi!”
Đồ ăn bày trên bàn, Kỳ Tân Á ăn đến miệng bóng nhẫy, Văn Nguyện cũng gắp tôm ăn, hút nước canh tươi ngọt còn lưu lại bên trong, đôi mắt nheo lại, vẻ mặt hạnh phúc, nói: “Cậu có thể làm được bằng lái, vậy thì làm thêm một cái thẻ căn cước luôn đi.”
“Cái này không thành vấn đề.” Kỳ Tân Á vừa ăn vừa nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy cậu cũng đừng để anh ta ra ngoài làm việc, ở Thành An này cậu đang cần người một nhà, anh ấy lại là người tay chân đầy đủ còn nhớ ân báo đáp, ở bên cạnh cậu ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ một ít, biết đâu lỡ có người hại cậu còn có thể giúp chắn một dao, đúng không?”
Văn Nguyện nghĩ thầm nào có người muốn hại tôi chứ?
Liền nghe người đàn ông ngồi đó nói: “Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, vì cậu chắn dao cũng nên làm.”
Văn Nguyện cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, tuy rằng cậu cũng cảm thấy người này lớn lên có giáo dưỡng hẳn thân phận cũng không bình thường, nhưng trong lòng cậu vẫn tồn tại nghi ngờ. Cứu người chẳng qua là nhất thời, cậu không tính tiếp tế cho anh ta một đời, chưa kể anh ta bề ngoài lại tốt như vậy.
Kỳ Tân Á lại là đứa ăn cây táo rào cây sung: “Cậu nói xem anh ấy đã nói như vậy, dù sao cũng nên cho người ta một cơ hội để báo ơn?”
Văn Nguyện nói: “Anh ta lai lịch không rõ, ai biết có nguy hiểm hay không? Sau mà cậu cứ mong tôi mang theo anh ấy vậy?”
Kỳ Tân Á đáp: “Tôi xem tướng mạo anh ta, không phải người xấu, cậu yên tâm, nếu cậu có xảy ra chuyện gì, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh ta!”
Văn Nguyện đối với câu này không có phát biểu nữa: “Hừ.”
Kỳ Tân Á lại bảo: “Thật ra tôi rất muốn mang anh ấy về nhà, nhưng anh ta lại không muốn đó, người ta chỉ nhận cậu thôi, cậu là người lương thiện đã cứu mạng anh ta.”
Người này niệm hắn tình, người không bạch cứu.
Văn Nguyện bật cười, xoay mặt nhìn anh ta: “Thật vậy sao? Anh nhận tôi?”
Cậu cười rộ lên bộ dáng càng xinh đẹp lại mị hoặc, nam nhân nhìn mà ngẩn ra, theo bản năng gật đầu: “Ừm.”
Kỳ Tân Á thở dài: “Sao tôi lại không nhặt được trai đẹp như vậy chứ? Nếu là tôi nhặt được, khẳng định bắt anh ta lấy thân báo đáp!”
Văn Nguyện nhấp môi, đáy mắt hơi sáng: “Vậy anh ngẫm xem muốn gọi là gì? Bảo Tân Á đi làm.”
Kỳ Tân Á lập tức nổi lên tinh thần, “Giao cho tôi, mấy cái làm cho anh đều là thật, quốc gia thừa nhận loại giấy tờ này!”
Quốc gia thừa nhận hay không trước mắt đặt ở một bên, chủ yếu là người này cần có cái tên mới được, Kỳ Tân Á nhìn anh, anh lại dừng ánh mắt mình trên người Văn Nguyện đang chuyên chú ăn tôm.
Văn Nguyện ăn tôm không thích mang bao tay, trên ngón tay tràn đầy nước sốt đỏ tươi, đã nhận ra tầm mắt hai người bọn họ, ăn xong con tôm cuối cùng trong tay, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếʍ liếʍ ngón tay mới nói: “Tự anh chọn tên, nhìn tôi làm gì?”
Nam nhân dời tầm mắt, lại chậm rãi quay về: “Mạng tôi là ân nhân nhặt về, mong ân nhân chọn một cái tên.”
Kỳ Tân Á ha ha cười: “Người này nói chuyện sao lại nghiền ngẫm từng chữ một như thế chứ?”
Văn Nguyện lười, nên cảm thấy anh ta nhất định cũng lười đặt tên cho chính mình nên mới phiền toái cậu, một chút hảo cảm trong lòng bay mất tiu. Nghĩ thầm mình nhặt về một tên lang thang, lại không phải nhặt được đứa con trai, cố ý làm chuyện khó coi nói: “Anh mạnh mẽ như vậy, gọi Tráng Tráng đi.”
Kỳ Tân Á cười há há: “Vậy sao cậu không dứt khoát đặt tên cho anh ấy là Vượng Vượng đi? Gặp được cậu vận khí anh ấy cũng rất vượng đó.”
Văn Nguyện ở dưới bàn đá cậu một cái, Kỳ Tân Á nhanh chóng im miệng, vô tội nói: “Cậu lấy cái tên này thật quá khó nghe.”
Anh ấy lại nói: “Chỉ là cái danh hiệu mà thôi, không sao.”
Ánh mắt đối phương chân thành, Văn Nguyện dừng một chút, phỏng chừng chính mình đang nghĩ oan cho người ta, trong lòng ngượng ngùng, liền vận dụng bộ não lười nhác nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, vừa lúc nhìn đến một bức tranh chữ trên tường tên "Hải nạp bách xuyên", sau khi liên tưởng, cậu linh cơ vừa động: “Gọi là Dung Bách Xuyên đi, hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, Dung Bách Xuyên.”
Kỳ Tân Á vỗ tay nói: “Tên hay tên hay, Nguyện Nguyện giỏi quá!” Tuy rằng cậu cảm thấy hình như mình đã nghe cái tên này đâu đó trong phim rồi.
Anh ấy nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Tuy rằng trả giá bằng một chút suy nghĩ, nhưng được người khác cảm kích cùng với bạn tốt khẳng định, Văn Nguyện vẫn là rất có cảm giác thành tựu, cậu rụt rè ừ một tiếng, giữa mày lại có chút đắc ý nhỏ.
Anh rũ lông mi xuống, hơi hơi cong môi.
Cửa phòng đột nhiên lại lần nữa bị đẩy ra, lần này tới không phải người phục vụ, mà là một nam nhân anh tuấn, đối phương mặc tây trang cắt may tinh xảo, khóe miệng là nụ cười bất cần đời, hắn liếc mắt một cái trước tiên nhìn Văn Nguyện, lúc sau dừng ở trên người Dung Bách Xuyên một chút, đối với Kỳ Tân Á nói: “Ánh mắt tốt đó.”
Gì? Kỳ Tân Á chớp mắt, biết hắn hiểu lầm, vẫn không giải thích: “Ánh mắt anh cũng không tồi.”
Nhϊếp Phồn Tinh nhìn về phía người từ lúc hắn vào cửa thần sắc liền lãnh đạm, Văn Nguyện, khóe miệng giương lên, có chút sung sướиɠ. Đừng nói Lộng Thành, dù có đưa mắt nhìn toàn bộ giới giải trí, cũng rất khó tìm đến người xinh đẹp như Văn Nguyệnp, hắn đối với Văn Nguyện chính là nhất kiến chung tình.
Nhưng mà tây trang trên người đàn ông xa lạ trước mặt giống như hàng định chế, không biết có địa vị gì, hắn đi lên duỗi tay ra, lại cười nói: “Nhϊếp Phồn Tinh.”
“…… Vị hôn phu của cậu ấy chính là nhị gia Nhϊếp thị, không phải người anh có thể trèo cao.”
Anh giương mắt, duỗi tay ra bắt lấy tay hắn, thong dong nói ra tên mới của mình: “Dung Bách Xuyên.”
Chưa từng nghe qua người nào như vậy, Nhϊếp Phồn Tinh dối trá nói: “Kính đã lâu.”
Cái bàn này rất lớn, bởi vì chỉ ngồi ba người, có vẻ trống trãi, Nhϊếp Phồn Tinh trực tiếp kéo ghế dựa đến ngồi xuống trước mặt Văn Nguyện, hỏi: “Ngài Dung đây công tác ở nơi nào?”
Dung Bách Xuyên đối diện hắn đáp, “Không có việc.”
Nhϊếp Phồn Tinh ngẩn người, hắn rất ít nghe có dân thất nghiệp lang thang lại nói chuyện như đúng lý hợp tình kiểu này, Kỳ Tân Á nói: “Nghe nói Nguyện Nguyện thiếu tài xế riêng, anh ấy rất mau sẽ có việc làm.”
Nhϊếp Phồn Tinh cảm thấy chính mình hẳn là nên thu hồi lời vừa mới khen Kỳ Tân Á rằng ánh mắt không tồi, một tên đàn ông thất nghiệp, bề ngoài trông tốt mã thì ăn được chắc?
Một bộ quần áo này phỏng chừng là Kỳ Tân Á mua cho.
Trong nháy mắt Nhϊếp Phồn Tinh mất đi hứng thú với anh, ghé sát vào Văn Nguyện yêu chiều nói: “Sao lại ăn đến chảy đầy tay thế này?”
Dứt lời, hắn mang lên bao tay, lột tôm đặt ở mâm cho Văn Nguyện, vừa lột vừa nhìn cậu, thần sắc Văn Nguyện lãnh đạm ăn uống, lông mi rũ xuống, không biết là mê mải ăn tôm hay là không muốn nhìn thấy hắn. Nhϊếp Phồn Tinh càng sát vào một ít: “Bé ngoan, tối nay đi xem một bộ phim điện ảnh được không?”
Kỳ Tân Á mắt nhìn mũi mũi nhìn tim hai tai không nghe thấy chuyện của người, nghiêm túc tự mình ăn, lặng lẽ giương mắt liền nhìn đến đồng chí Dung Bách Xuyên đùa bỡn tôm bóc vỏ trong tay, chậm chạp không đưa vào trong miệng.
Văn Nguyện nói: “Cách xa tôi ra một chút.”
“Em ăn đi tôi đã bóc cho em.”
Văn Nguyện mím môi, nhích mông kéo ghế rút ra khoảng cách với Nhϊếp Phồn Tinh, Nhϊếp Phồn Tinh chẳng biết xấu hổ tiếp tục tới gần: “Em yêu, chúng ta cũng đã lâu không hẹn hò, sắp tới là kết hôn, em đồng ý với tôi một lần nhé, được không?”
Văn Nguyện không nhìn mặt hắn, trả lời: “Anh lại dịch thêm một phân thì đừng trách tôi không chừa mặt mũi.”
Nhϊếp Phồn Tinh thật đúng là tò mò cậu không chừa mặt mũi cho hắn như thế nào, gỡ bao tay ra duỗi tay ôm vòng lấy eo cậu, cười xấu xa ghé sát vào bên tai cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Bảo bối, eo em ôm thật sướиɠ... Muốn..."
Trên bàn bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn, Kỳ Tân Á cùng Dung Bách Xuyên đồng thời ngẩng đầu, liền nhìn thấy Văn Nguyện bưng lên một mâm tôm hung hăng hất vào mặt Nhϊếp Phồn Tinh, nước canh hơi cay, Nhϊếp Phồn Tinh gắt gao nhắm mắt lại, nhưng vẫn là không khỏi dần dần cảm thấy đau đớn, phản xạ có điều kiện duỗi tay muốn bắt Văn Nguyện, lại bị cậu dùng sức ném ra.
Văn Nguyện bước nhanh đi ra ngoài, Nguyên Gia vừa muốn nói chuyện liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng đau đớn: “Đi lấy nước cho tôi! Nước lạnh!”
Kỳ Tân Á sợ tới mức no ngang, chạy nhanh cởi bao tay đuổi theo Văn Nguyện, Dung Bách Xuyên cũng theo sát sau đó.
Văn Nguyện ở bên cạnh bồn nước rửa tay, rửa từng ngón sạch sẽ, sau đó đánh xe đưa Kỳ Tân Á mặt ủ mày ê về bệnh viện, trước khi xuống xe, Kỳ Tân Á ở ghế dựa phía sau thò đến muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra.
Văn Nguyện mấy năm nay biến hóa rất lớn, Kỳ Tân Á còn nhớ rõ trước kia cậu ngoan ngoãn dịu dàng, nói là mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh cũng không quá, đối với ai cũng đều cười đến trong sáng nhu hòa, má lúm đồng tiền ngọt ngào, cả người đều tản ra hơi thở "phúc hậu và vô hại". Nhưng hôm nay lại đột nhiên lắc mình biến hoá thành mỹ nhân sắc bén, lúc cười rộ lên thật ra má lúm đồng tiền vẫn không thấy đâu, lại cố tình lộ ra vài phần thịnh khí lăng nhân, ngẫu nhiên vô hại cũng đều là giả vờ.
Con người đúng là sẽ thay đổi.
Tiễn người bạn tốt đang thở dài xuống xe, Văn Nguyện nhìn về phía Dung Bách Xuyên, anh ấy ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng có chút thấp thỏm, e sợ cậu sẽ đuổi mình xuống.
Văn Nguyện gõ tay lái tự hỏi một lát, nói: “Anh……”
Nam nhân rũ lông mi, ngón tay hơi hơi cuộn chặt. Anh không có nơi nào để đi, toàn bộ thế giới giống như đều là xa lạ, vì bộ mặt thành phố mà bị cục quản lý đưa từ thành thị này tới một thành phố khác, làm anh cảm giác chính mình tựa như một túi rác rưởi bị ném tới ném lui. Thật vất vả gặp được một người có lòng tốt, còn có cảm giác giống như đã từng quen biết… Hy vọng có thể có nơi ổn định, tốt nhất là có thể ở bên cạnh cậu.
“Cứ như vậy đi.” Văn Nguyện rốt cuộc đưa ra quyết định.