Hai người mãi nói chuyện cũng không để ý cách đó không xa có hai nam nhân đang đứng. Một người ôn hòa nho nhã, người còn lại là một thiếu niên mặc y phục hạ nhân. Nam tử trông hơi suy yếu khẽ nhíu mày kiếm.
"Tiểu thư nhà các ngươi không ở trong kinh thành sao?"
Thiếu niên sai vặt liền đáp lời hắn: "Đúng vậy, tiểu thư lâu nay đều ở ngoài quân doanh, lần này được thánh thượng triệu hồi kinh thăng chức, nghe nói là chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới."
"Nàng ấy là tướng quân sao?" Nam tử có chút ngạc nhiên.
"Tất nhiên rồi, tiểu thư chúng ta vô cùng lợi hại." Thiếu niên sai vặt tự hào nói.
"Công tử thấy có đúng hay không?"
"Chiến trường hung hiểm như vậy, chẳng lẽ phụ mẫu nàng không ngăn cản hay sao?"
Mặt thiếu niên bỗng chốc buồn thiu.
"Công tử không biết đó thôi, tiểu thư là con dưới gối duy nhất của lão tướng quân, Trương gia mấy đời đều theo binh nghiệp, sau khi lão tướng quân mất, tiểu thư liền nối nghiệp cha quyết định tòng quân. Phu nhân cũng muốn cho nàng ở nhà, nhưng mà tiểu thư không chịu."
Nam tử nghe đến đây thì không khỏi thở dài một cái. Giờ hắn đã biết nàng vì cái gì lại muốn tìm nam nhân ở rể rồi.
Ai... thật là...sao hắn lại có chút dao động chứ?
***
La Nhị Gia quyết định rời khỏi, không phải hắn trốn tránh việc "lấy thân báo đáp", mà là hắn cần phải xử lý một vài chuyện. Trước khi đi còn bái kiến Trương phu nhân và Trương Uyển Đình để nói lời cảm tạ.
Trương mẫu không biết nữ nhi mình đã từng ngỏ ý muốn "cưới" hắn vào phủ, đối diện với một hậu bối trẻ tuổi anh tuấn lại khiêm tốn như thế, trong lòng bất giác sinh ra vài phần quý mến, bà mỉm cười nói:
"La công tử không cần để bụng, cứu người là việc nên làm, chúng ta cũng không mong cầu báo đáp gì."
Trương Uyển Đình ngồi một bên uống trà đột nhiên ho khù khụ.
Trương phu nhân trợn mắt nhìn nàng, ý tứ trách cứ nữ nhi sao lại thất thố trước mặt người ngoài như thế.
La Nhị Gia liếc mắt nhìn vị tiểu thư xinh đẹp nào đó, không nói gì, thế nhưng đôi mắt đào hoa cong cong chứng tỏ hắn đang cảm thấy rất thú vị. Khóe môi khẽ nhếch, hắn làm như không có việc gì nâng chén trà lên nhấp một ngụm, che giấu ý cười sắp tràn ra.
Trương mẫu quay sang, có chút bất đắc dĩ nói:
"Nữ nhi của ta từ nhỏ đã thích đi theo cha nó luyện thương múa đao, hành vi cử chỉ có chút mạnh mẽ phóng khoáng, hi vọng công tử không chê cười."
La Nhị Gia nhịn xuống tâm tình xem cuộc vui, thản nhiên đáp:
"Tiểu thư là nữ trung hào kiệt, vãn bối vô cùng nể phục, sao có thể chê cười được chứ. Phu nhân có một nữ nhi như thế, thật sự là khiến người hâm mộ."
Thấy hắn ăn nói dễ nghe, lại có chừng mực, lễ phép, chân thành như thế, hảo cảm Trương phu nhân dành cho hắn càng tăng lên.
"La công tử một mình tới kinh thành, nếu như gặp khó khăn gì thì cứ việc đến tìm chúng ta, Trương gia ta mặc dù không phải là đại quan phú hộ gì, những nếu ở trong khả năng giúp được thì nhất định không chối từ."
Việc La Nhị Gia là người từ nơi khác tới bà cũng là nghe thiếu niên sai vặt nói lại. La Nhị Gia cũng không nói rõ mình quen biết nhân vật tai to mặt lớn trong kinh thành, vì vậy bà mới cho rằng hắn lẻ loi một mình.
La Nhị Gia mỉm cười cảm ơn, đối với Trương phu nhân cũng thật lòng tôn kính. Một phụ nhân phải chèo trống cả gia đình đang xuống dốc, còn có thể thân thiện tốt bụng như vậy, nếu thật sự phải ở rể nhà bà, hình như... cũng không có gì không tốt.
"Thực ra ở kinh thành vãn bối cũng có người quen biết. Bởi được người ta nhờ cậy chút chuyện nên mới không dám trì hoãn thêm. Đợi vãn bối lo liệu xong mọi việc nhất định sẽ đến bái phỏng phu nhân một lần nữa, đến lúc đó còn mong phu nhân và tiểu thư không chê phiền."
Trương Uyển Đình hơi nhướng mi, có chút không hiểu người nam nhân này đang nghĩ gì. Vội vã rời khỏi nhà nàng như vậy không phải là sợ nàng bắt hắn làm phu quân sao? Vậy còn quay lại làm gì chứ?
Trương mẫu không biết ý nghĩ của nữ nhi, bà vui vẻ cười nói: "Có cái gì mà phiền, cũng chỉ là hàn huyên một chốc thôi, ta mong còn không được đây."
Tốt nhất là đến nhiều một chút, như vậy bà mới có cơ hội "chào hàng" nữ nhi. Nói thật là bà rất ưng ý vị công tử tuấn tú khí độ nho nhã này. Nếu mà tác thành được cho hai đứa thì còn gì tốt hơn.
La Nhị Gia mỉm cười: "Như vậy, vãn bối không làm phiền nữa, xin phép rời phủ trước. Phu nhân và tiểu thư nhớ bảo trọng thân thể, vãn bối lần sau lại bái kiến."
Hai mẹ con gật đầu, cũng không suy nghĩ sâu xa gì, tưởng rằng hắn nói bái phỏng chính là thăm hỏi đơn giản. Cho đến khi gặp lại một lần nữa, lúc đó đã sắp thành người một nhà rồi.
La Nhị Gia tính toán rời đi chính là để xử lý chuyện mà Bình An hầu đã đề cập. Hắn muốn trao đổi lại một chút về kế hoạch và thời gian huấn luyện, sau đó đến thăm đại ca La Nhất Phong, thuận tiện nhờ y báo tin tức cho sư phụ. Còn về tin tức đó là gì?
E hèm, à thì là tin hắn thành thân chứ sao.