Hồi tưởng lại sự tình, La Nhị Gia không khỏi ão não. Đúng lúc này, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng có tiếng cửa mở phát ra, một bóng dáng cao gầy thong thả đi vào bên trong, thấy hắn ngồi dậy thì hơi sửng sốt.
"Ngươi tỉnh rồi sao?"
La Nhị Gia giật mình nhìn qua, trông thấy một người đứng ngược ánh sáng không nhìn rõ mặt mũi.
Người tới ăn mặc một thân y phục bó sát đơn giản, dáng người cao gầy nhưng không kém phần thon thả, cộng thêm giọng nói thanh lãnh trong vắt kia.
Đây rõ ràng là một nữ nhân!
La Nhị Gia khẽ híp đôi mắt đào hoa.
Là nữ tử này đã cứu hắn?
Hắn khẽ chuyển động thân thể một chút, chắp tay ôm quyền nói:
"Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp, tại hạ nhất định không quên đại ân này."
Nữ tử yên lặng không nói gì, nàng bình tĩnh đi tới bên giường, nhìn hắn một chút rồi nói:
"Vậy ngươi có định làm gì để báo đáp ta hay không?"
La Nhị Gia: "..."
Không phải cổ nhân có câu "thi ân bất cầu báo" hay sao? Cô nương bây giờ sao mà thực tế như vậy chứ? Hắn biết phải trả lời thế nào hả?
"Cô nương, ngươi có thiếu tiền không?"
"Không!" Nói chắc như đinh đóng cột.
"Vậy cô nương muốn tại hạ báo đáp như thế nào?"
Trương Uyển Đình ánh mắt nhàn nhạt quan sát nam nhân trước mặt, tuy rằng cả người trầy xước không ít, thế nhưng cũng không giấu được vẻ tuấn tú ôn hòa như gió xuân. Nàng âm thầm kết luận: Có vẻ nam nhân này là một người ôn hòa hữu lễ a, rất thích hợp để "đè đầu cưỡi cổ" nha.
"Công tử, ngươi có thê tử chưa?"
"..."
"Trong nhà có những ai?"
"..."
Thấy nam nhân im lặng nhìn mình, ánh mắt tỏ vẻ quái dị, Trương Uyển Đình có chút xấu hổ, thế nhưng vẫn cố gắng trưng ra mặt mo nói tiếp:
"Ta đang cần tìm một phu quân, công tử ngươi muốn trả ân tình chi bằng lấy thân báo đáp đi."
La Nhị Gia: "..."
Cứ cảm thấy lời này sai sai cái gì ấy.
"Cô nương, mạn phép hỏi một chút, đây là chỗ nào vậy?"
Hắn còn ở Nam Lạc quốc không?
Nữ tử rất nhanh cho hắn đáp án: "Đây là Trương phủ ở kinh thành, ta là nữ nhi duy nhất của Trương tướng quân Trương Nguyên Lương, tên là Trương Uyển Đình." Nàng cố ý nhấn mạnh hai từ "duy nhất" kia.
La Nhị Gia: "..."
Cho nên, hắn không phải chỉ cần lấy thân báo đáp thôi mà còn phải "ở rể" luôn đúng không?
"Cô nương, ta nghĩ hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng, không nên qua loa như vậy a."
Nàng còn chưa biết rõ con người hắn, vậy mà đã vội vàng muốn thành thân như vậy, chẳng lẽ ở kinh thành này không tìm được ai?
Không đúng, nhìn bộ dáng nàng xinh đẹp thế kia, không thể nào không có người muốn được.
"Cô nương, ngươi tốt đẹp như vậy, thiếu gì người nguyện ý cùng kết duyên, vì sao lại chọn ta?"
Trương Uyển Đình mặt không đổi sắc đáp: "Vì thấy công tử ngươi thuận mắt nhất." Thực ra là trông dễ bắt nạt nhất, mặt mày cũng tuấn tú nữa.
"Huống chi những nam nhân khác chưa chắc đã đồng ý ở rể nhà ta."
La Nhị Gia nghe vậy thì cảm thấy thú vị, nhếch môi cười cười:
"Vậy làm sao cô nương chắc chắn ta sẽ chấp nhận chuyện này."
Hắn mặc dù là cô nhi được nhận nuôi, không phải lo lắng vấn đề nối dõi tông đường, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích ở rể, cuộc sống phải xem sắc mặt cha mẹ vợ nha.
Trương Uyển Đình bày ra vẻ mặt nghiêm túc như không có việc gì nói:
"Bởi vì công tử nợ ta ân cứu mạng."
La Nhị Gia: "..."
Tốt! Xem ra hắn không trả là không được a.
"Tất nhiên nếu công tử không đồng ý, ta cũng không miễn cưỡng, đợi ngươi thương thế tốt hơn thì có thể rời đi."
Dừng một chút lại bổ sung: "Cũng không cần phải báo đáp làm gì. Bởi vì ngoại trừ điều này ra, ta cũng không cần công tử làm gì cho ta cả."
La Nhị Gia: "..."
Lời này sao nghe giống như đang ám chỉ hắn vong ân phụ nghĩa, có ân không báo thế?
Khóe môi khẽ giật giật, La Nhị Gia muốn nói gì đó nhưng nữ tử bên cạnh đã lên tiếng trước.
"Ta đã mời đại phu xem qua thương thế của công tử, cũng không nặng lắm, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khỏe lại thôi. Quấy rầy công tử nhiều rồi, ta xin phép ra ngoài trước."
Nói xong liền xoay người rời đi, lúc sắp ra khỏi phòng, nàng đột nhiên dừng lại quay đầu nói:
"Nếu công tử có gì cần phân phó cứ gọi sai vặt ở ngoài cửa, hắn sẽ giúp ngươi."
La Nhị Gia nhìn cửa phòng chậm rãi khép lại, khuôn mặt tuấn tú còn đọng mấy vết bầm hiện lên vẻ rối rắm. Có lẽ trước mắt hắn cần bình tĩnh suy xét một chút, đối với yêu cầu "lấy thân báo đáp" của nàng, tạm thời cứ dẹp sang một bên đi.
***
"Tiểu thư, vị công tử kia thế nào rồi?"
Kim Anh nhìn tiểu thư nhà mình thản nhiên ngồi uống trà, không nhịn được tò mò hỏi.
Trương Uyển Đình bình tĩnh đáp: "Hắn đã tỉnh rồi, chắc vài ngày nữa là rời đi thôi."
"Em thấy vị công tử kia vừa tuấn tú vừa nho nhã, tiểu thư sao không thử ngỏ lời với hắn xem sao."
"Ta thử rồi, hắn có vẻ không đồng ý. Thôi thì tùy duyên đi, ta cũng không muốn miễn cưỡng người khác."
Kim Anh thở dài: "Khó lắm mới thấy một nam nhân đẹp như vậy, thật là tiếc."
Ở trong quân doanh mặc dù lắm nam nhân, thế nhưng tên nào tên nấy nếu không tục tằng thô lỗ thì cũng là bình thường không có gì nổi bật, kiếm được một người có bộ dáng tuấn tú còn khó hơn tìm nữ nhân nhiều. Những nam nhân như vậy sao xứng với tiểu thư vừa xinh đẹp vừa tài giỏi nhà nàng chứ.
Chẳng lẽ phải hạ thấp tiêu chuẩn xuống?
Trương Uyển Đình thấy vẻ mặt nha hoàn thϊếp thân của mình rối rắm như thế, khẽ cười:
"Được rồi, ta đây cũng không gấp gáp tìm chồng, muội lo lắng gì chứ. Biết đâu ra ngoài biên cảnh lại gặp được người phù hợp thì sao."
Nói xong liền đưa tay qua: "Nào, uống một chén trà giải khát đi."
Kim Anh: "..."
Tiểu thư, ngươi thật là vô tư lự quá đấy.