Lúc Trương Uyển Đình chạy theo tới nơi, mấy tên hạ nhân kia đang đè một nam nhân trẻ tuổi ra đấm đá túi bụi. Người kia trông có vẻ rất suy yếu, mắt thấy bọn chúng càng đánh càng hăng, nàng không chần chừ nữa mà nhanh chóng vọt tới, ra quyền lưu loát hạ gục toàn bộ.
Tên thiếu gia đang nép ở một bên thấy thế liền kinh sợ vội hô to rút lui, sau đó dẫn đầu chạy ra khỏi nơi này. Đám người kia thấy chủ nhân đã bỏ chạy cũng lồm cồm bò dậy, chân cao chân thấp lết theo sau.
Hức, nữ nhân này thật đáng sợ quá.
Trương Uyển Đình cũng không thèm quan tâm đến bọn chúng, nàng ngồi xổm người cúi đầu thăm dò nam nhân.
Vẫn còn hơi thở, lại nhìn một chút thương tích trên người hắn, Trương Uyển Đình thở dài dìu người đứng dậy, kéo thân thể đã buông thõng của hắn đi về phía xe ngựa nhà mình.
Trương mẫu vốn còn đang lo lắng nữ nhi đi hơi lâu, chuẩn bị bảo xa phu đi tìm thì liếc mắt trông thấy người. Đợi nữ nhi đến bên cạnh xe, bà nheo mắt hỏi:
"Uyển nhi, con nhặt được người này ở đâu thế?"
Trương Uyển Đình đầu đầy mồ hôi, có chút thở gấp nói:
"Chuyện này kể ra thì dài lắm, về nhà rồi con nói cho mẫu thân."
"Trần thúc, thúc để hắn ngồi dựa vào thành xe được không?"
"Tiểu thư yên tâm lên xe đi, ta sẽ giữ hắn."
Trương Uyển Đình gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng gọn gàng leo vào bên trong. Xe ngựa lăn bánh một đường hồi phủ, trên đường ngang qua một tiệm thuốc, nàng liền mời luôn đại phu đến xem.
***
"Ưʍ... đau quá!"
La Nhị Gia từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm thấy cả người đau nhức vô cùng, giống như bị người khác lăn qua lăn lại hung hăng chà đạp.
Mà đúng là hắn bị đám gia đinh của tên thiếu gia quyền quý kia đè xuống thượng cẳng chân hạ cẳng tay thật.
Mẹ kiếp, đã bao giờ Nhị gia hắn đây chịu thiệt như vậy đâu. Tất cả đều tại cái tên lục đệ ăn no rảnh rỗi rồi chế ra một đống dược loạn thất bát tao kia. Đợi lúc nào trở về hắn nhất định phải "dạy dỗ" lại nó một chút, tránh cho lần sau lại "hố" người khác.
La Nhị Gia cố gắng ngồi dậy, theo bản năng liếc nhìn xung quanh.
Căn phòng mà hắn đang nằm được bài trí rất trang nhã, chắc là người cứu hắn đã đem hắn tới đây, xem ra là nhà của người ta.
Nghĩ lại tình huống lúc đó, La Nhị Gia rất muốn chửi tục a.
Lại nói vì sao hắn tức tối như vậy, sơ lược một chút chính là như thế này.
Vốn sau khi góp công không nhỏ trong việc phò trợ tân đế lên ngôi, La Nhị Gia hắn liền cùng mấy sư huynh đệ muội trở về núi tiếp tục làm sơn tặc.
Ngờ đâu mới tiêu diêu tự tại một thời gian, vị Bình An hầu hiện tại đang giữ chức phụ chính đại thần kia liền gửi cho sư phụ hắn là La lão trại chủ một bức thư, nói "mượn" hắn xuống núi giúp đỡ huấn luyện động vật làm "tình báo".
Hắn tuy rằng có hứng thú với việc này, thế nhưng cũng không tính đi. Ai ngờ sư phụ lại vì một khoản thù lao kếch xù mà hai vị bằng hữu cũ của mình đưa ra, nhẫn tâm đá hắn xuống núi. Mỹ danh là vì muốn cho hắn đi rèn luyện, thuận tiện cống hiến một chút vào sự nghiệp phát triển quân đội quốc gia.
Hắn nghe xong chỉ muốn cười ha hả, lão nhân gia, ngài nói cái này mà cũng có thể mặt không đổi sắc được à? Là người nào trước đó nói sẽ không quan tâm đến cái triều đình rách nát kia nữa thế?
Khụ... được rồi, bây giờ thì nó cũng không còn "rách nát" như trước nữa. Thế nhưng hắn cũng không có ý nghĩ muốn gây dựng công danh a, hắn muốn được tự do tự tại phiêu bạt giang hồ nha.
La Nhị Gia vốn thuộc tốp người thích giấu tài. Rõ ràng một thân tài nghệ hơn người, thế mà cứ ru rú trong nhà không có ý định triển lộ ra, ngoại trừ lần bất đắc dĩ đi cứu người trước đây.
Lê hầu gia lúc trước còn thật sự cảm thấy tiếc cho hắn, thế nhưng cũng không có cách nào lưu hắn ở lại kinh thành được. Lần này mượn hắn hỗ trợ cũng tốn kém không ít a.
La Nhị Gia trước khi đi liền ghé qua gian nhà chế dược của La Tiểu Lục, muốn xin ít dược phòng hờ trong người. Thằng nhóc kia nhìn cũng không thèm nhìn liền ném cho hắn một đống chai lọ, gói, bọc, nói là mới điều chế, bảo hắn xem tên ghi bên ngoài mà xài. Hắn thấy mấy cái tên này cũng rất bình thường dễ hiểu, cũng không có tên nào kì quái giống như trước kia, thế nên yên tâm mang theo.
Thế nhưng hắn lại quên trước đây thằng nhóc này đã có tiền sử bỏ lộn, đựng nhầm thuốc vài lần, rốt cuộc liền bị "hố" một trận.
Hôm nay, hắn vừa đặt chân đến kinh thành, trước tiên liền đi tìm đại ca của hắn hiện đang làm phó thống lĩnh cấm vệ quân, tính thăm hỏi một chút.
Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì bị thu hút bởi một đám người, chính xác hơn là một màn cưỡng ép dân nữ nhà lành. Không hiểu sao bản năng thương hương tiếc ngọc đột nhiên trỗi dậy, hắn cứ như thế phi qua.
Vốn là người nếu có thể không động thủ thì tuyệt đối sẽ không lãng phí sức lực, hắn ung dung móc từ trong người ra một gói thuốc gây mê, tính cho bọn kia ngủ một giấc.
Như hắn dự liệu, đám người kia lập tức xụi lơ, hắn liền hí hửng đi qua muốn đánh tỉnh thiếu nữ nọ bảo nàng chạy đi. Ai dè đâu mới ngồi xuống liền ngửi được một cỗ hương nhàn nhạt trong không khí. Hắn có chút biến sắc lùi lại, tuy nhiên không còn kịp rồi.
Giây phút hắn ngã xuống kia, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
"Con mẹ nó, La Tiểu Lục, đợi ông về nhất định làm thịt ngươi."
Hoá ra kia không phải thuốc mê mà là hoá công tán bản thăng cấp, người bình thường trúng phải cùng lắm chỉ hôn mê một canh giờ, tuy nhiên đối với những người có võ công cao cường thì chính là một ngày đó.
Hắn lần này tiêu rồi!