Bởi vì được cho nghỉ phép một tháng, Trương Uyển Đình nhân khoảng thời gian này chăm chỉ bồi bên cạnh mẫu thân của mình. Vốn nàng đã tính tới chuyện đem theo người nhà đến biên quan, tuy nhiên nghĩ đến việc nơi đó là địa phương hoang sơn dã lĩnh, điều kiện vật chất thiếu thốn, sợ mẫu thân đã lớn tuổi không chịu được liền từ bỏ ý định này.
Trương phu nhân tuy rằng rất muốn ở gần chăm sóc cho nàng, thế nhưng bà cũng hiểu được nỗi băn khoăn của nữ nhi. Trước mắt cứ để cho nàng ổn định đặt chân ở nơi đó, đợi sau khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, bà tới đó cũng không muộn.
Suy nghĩ thấu đáo chuyện này rồi, bà lại đau đầu về việc khác.
Nữ nhi của bà đã qua tuổi hứa hôn, thế nhưng vẫn chưa tìm được mối nhân duyên nào. Đời nữ tử thanh xuân ngắn ngủi, đợi vài năm nữa chẳng phải sẽ "ế" hay sao?
Trương phu nhân không nhịn được thở dài một hơi. Nữ nhi của nhà khác thì học cầm kì thi hoạ, còn nữ nhi của bà từ lúc còn nhỏ đã đòi học tập binh pháp võ nghệ, muốn theo cha nó vào trong quân doanh. Lớn lên bộ dáng tuy rằng xinh đẹp, nhưng nam nhân trong kinh thành được mấy người thích kiểu tính cách mạnh mẽ như vậy chứ. Trước đây vốn đã khó định hôn, bây giờ nữ nhi của bà lại phải đi trấn giữ biên quan, không biết đến khi nào mới có thể tìm được một mối hôn sự.
Trương Uyển Đình vừa dìu mẫu thân đi lên từng bậc thang của một ngôi chùa ở ngoại thành, vừa một bên tĩnh tâm lắng nghe bà kể chuyện. Đột nhiên Trương phu nhân quay sang nhìn nàng nói:
"Uyển nhi, hay lần này để ta bảo bà mai kiếm cho con một mối hôn sự?"
Trương Uyển Đình sửng sốt: "Không cần đâu mẫu thân. Con muốn tự tìm ý trung nhân cho mình."
"Thôi được rồi, đợi lát nữa vào trong nhớ thắp hương cầu xin Nguyệt lão quan âm phù hộ đấy, nghe nói chùa này linh lắm."
Trương Uyển Đình: "..."
Vậy ra mục đích lần này là đi cầu nhân duyên cho nàng đấy sao?
"Con biết rồi thưa mẫu thân." Nàng có chút bất lực đáp.
Hai người mất nửa ngày mới tham quan, thắp hương cầu khấn xong. Lúc này đã là gần trưa, Trương Uyển Đình và mẫu thân lưu lại dùng ngọ thiện trong chùa, tiếp đó nghỉ ngơi một canh giờ mới bắt đầu sửa soạn hồi phủ.
Trên đường đi ngang qua một con phố, Trương phu nhân giống như nhớ ra cái gì, phân phó xa phu:
"Trần thúc, ngươi dừng xe lại một chút."
"Mẫu thân có việc gì sao?" Trương Uyển Đình tò mò hỏi.
"Ai... ta nhớ ở đây có một quán làm điểm tâm rất ngon, Uyển nhi lâu lâu mới có dịp hồi kinh, nên mua cho con nếm thử."
Trương Uyển Đình cảm thấy ấm áp, cầm lấy tay bà.
"Cái này cứ để hồi phủ rồi bảo tiểu Xuân đi mua, chúng ta mau về thôi. Mẫu thân cũng mệt mỏi rồi không phải sao?"
"Không được, nghe nói điểm tâm ở đây làm số lượng có hạn nên bán hết nhanh lắm, đợi hồi phủ mới sai người đi mua thì không kịp đâu."
Trương Uyển Đình có chút đau đầu: "Vậy thì để con tự đi mua, mẫu thân ở bên trong nghỉ ngơi đi."
Trương phu nhân gật đầu mỉm cười: "Cũng được!"
Quán ăn này quả nhiên rất đông khách, Trương Uyển Đình phải xếp hàng một lúc mới mua được điểm tâm. Ngửi mùi thơm phát ra từ trong bao giấy, nàng khẽ mỉm cười, tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
"A..."
Thân thể bỗng nhiên bị người đυ.ng trúng, Trương Uyển Đình phản xạ nhanh chóng ổn định lại thân hình, điểm tâm trong tay đã rớt xuống đất. Nàng nhìn thiếu nữ xinh đẹp vừa va phải mình, hơi nhíu mày:
"Tiểu muội muội, sao lại chạy nhanh như vậy?Ngươi không có việc gì chứ?"
Thiếu nữ hơi luống cuống khom người không ngừng xin lỗi, thỉnh thoảng lại ngó ra phía sau xem xét. Trương Uyển Đình theo đó nhìn lại thì thấy mấy nam nhân mặc trang phục gia đinh đang xô đẩy người đi đường chạy về phía này, tên thấp lùn chạy sau cùng hô lớn:
"Mau bắt con nhóc kia lại, đừng để cho nó chạy thoát, dám đánh công tử nhà chúng ta, đúng là chán sống."
Trương Uyển Đình quay đầu lại, thiếu nữ bên cạnh đã chạy mất từ bao giờ.
Nhớ lại bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, có lẽ là trên đường gặp phải tên thiếu gia quyền quý nào đó coi trọng sắc đẹp nên bị quấy rối đi.
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.
Trương Uyển Đình di động mũi chân, làm như không có việc gì cúi người xuống phủi phủi bụi bặm, nàng lặng lẽ móc từ trong người ra vài đồng xu, sau đó bắn về phía chân mấy tên nam nhân đang chạy tới.
Chỉ thấy một loạt tiếng kêu oai oái vang lên, mấy tên kia liền người trước kẻ sau thi nhau ngã xuống.
"Mẹ kiếp, là tên nào ám toán ông đây?" Tên thấp lùn tức giận hét lên.
Ba bốn tên còn lại kéo hắn dậy, lại nhìn nhìn phía trước, một tên trong số đó nói:
"Tứ ca, con nhóc kia chạy mất rồi, chắc không bắt lại được đâu."
Nam nhân thấp lùn gọi là Tứ ca kia tức giận nhổ một bãi nước bọt, hậm hực nói:
"Bỏ đi, coi như nó gặp may. Lại nói vẫn còn một tên nam nhân bị chúng ta bắt được, đem hắn về cho thiếu gia trút giận vậy."
Hi vọng thiếu gia sẽ không trách tội bọn hắn đã làm mất tiểu mỹ nhân kia.
Đợi đám người đi xa rồi, Trương Uyển Đình lúc này mới khẽ nhíu lại mày liễu.
Từ nhỏ nàng đã không ưa những kẻ chuyên ỷ thế hϊếp người, nếu ra đường gặp chuyện bất bình sẽ ra tay tương trợ. Tuy nhiên cũng vì thế mà thường xuyên bị thương hoặc rước thêm phiền phức cho người trong nhà. Dần dà trưởng thành rồi liền hiểu được mọi chuyện không thể dựa theo cảm tính mà làm, cứu người cũng như vậy. Thế gian này bất công nhiều vô kể, nàng có thể cứu giúp hết được hay sao?
Trương Uyển Đình muốn quay người bỏ đi không để ý. Thế nhưng nghĩ đến người kia có thể sẽ bị đám cường hào ác bá này đánh đập, thậm chí là mất mạng, nội tâm lại có chút không đành lòng, nghĩ nghĩ liền đi theo đám người kia. Nàng muốn xem thử một chút người mà bọn chúng bắt được, nếu có thể thì cứu giúp một phen.