Chương 17: Nàng Sẽ Mang Thai Sao?

Vãn Phong cao hứng đồng thời lại cảm thấy chua xót.

Điều kiện trong nhà không tốt, nàng củng không muốn ba mẹ vì nàng mà tiền tiêu uổng phí.

Có thể lên mạng thì thế nào?

Nàng nghĩ cả đời này đều không có cơ hội ra khỏi ngọn núi này.

“Mau, nghe nói có thể nghe nhạc, còn có thể chụp ảnh.” Vương Hoa Như còn ở đó hưng phấn, “Vãn Phong, con tìm xem, cả nhà chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh”

Vãn Phong bị nàng cũng nhịn không được cao hứng lên, “Hảo.”

Trình Vũ từ bên ngoài thở hồng hộc mà chạy về tới, “Chị, chị đi đâu nha, em đi tìm chị đã lâu, cha mẹ không cho em chạm vào di động… chị mau… Cho em chơi một chút!”

“Chờ một chút… Chị nhìn trước xem.” Vãn Phong đem điện thoại khởi động cả nhà đều thò lại gần xem, Đại Sơn còn ôm thau đứng ở bên ngoài, thấy Vãn Phong không ra, anh đi vào trong phòng, liền thấy cả nhà đều chụm đầu ở trên vai Vãn Phong nhìn đồ bật gì đó.

Cái đầu hắn cao, ôm thau cũng đứng ở phía sau Vãn Phong.

Liền thấy Vãn Phong mở ra một cái phần mềm camera, nàng mân mê một hồi, chỉnh thành hình thức tự chụp, sau đó màn hình hiện rachính là khuôn mặt của Vãn Phong.

Nàng không mang khăn trùm đầu, mái tóc dài rũ ở hai bên sườn mặt, lộ ra làn da tuyết trắng, một đôi mắt màu xanh lưu li giống nhau xinh đẹp, bên trái nàng là Vương Hoa Như, bên phải là Trình Đại Thụ, đứng ở trước ngực nàng là vị trí em trai Trình Vũ, mà đứng ở phía trên đầu nàng chính là…

Nam nhân mờ mịt mà nhìn di động của nàng, một đôi mắt đào hoa ba quang liễm diễm.

Trình Vũ kêu, “Chị chị mau chụp!”

Vãn Phong theo bản năng ấn chụp ảnh sau đó di động bị Trình Vũ cướp đi, “Con nhìn xem! Oa! Ba ba nhìn mắc cười qua đi, ba cười đến đôi mắt cũng không thấy đâu!”

Trình Đại Thụ không tin, “Con đưa cho ba xem!”

Vương Hoa Như cũng thò đầu lại gần, “Mẹ đâu? Mẹ nhìn như thế nào?”

Trình Vũ cười ha ha, “Mẹ, mẹ đôi mắt cũng không thấy đâu haha”

Vương Hoa Như cũng nở nụ cười, “Nhanh nhanh chụp lại một lần nữa!”

“Chi gái nhìn đẹp nhất.” Trình Vũ chỉ vào ảnh chụp nói, “Còn có anh Đại Sơn.”

Lần nữa cả ngày cùng nhau chụp mấy tấm ảnh, chụp xong Vãn Phong đi ra ngoài phơi khăn trải giường, Đại Sơn gắt gao đi theo phía sau nàng xem nàng làm cái gì, hắn liền đi theo làm cái đó.

“Cậu ta lại đái dầm?” Vương Hoa Như đi tới hỏi.

“…Dạ.” Vãn Phong ngập ngừng, rốt cuộc không nhịn xuống, đi đến trước mặt Vương Hoa Như nhỏ giọng hỏi, “Mẹ, anh ta nơi đó luôn biến ngạnh…”

Vương Hoa Như hoảng sợ, “Cái gì cái gì?”

Vãn Phong thấy nàng biểu tình thay đổi, không dám nhiều lời, hàm hồ mà nói, “… Anh t cái kia, biến ngạnh, sau đó hắn liền… Đái dầm.”

Vương Hoa Như sắc mặt có điểm hồng, “… Vãn Phong a, cậu ta cái này… Không phải đái dầm, là…” Bà không biết có nên hay không cùng nữ nhi nói, lại cảm thấy nữ nhi không hiểu cái đó, lo lắng cho nàng sẽ..., đành phải đem Vãn Phong kéo đến một bên, cùng nàng nói, “… nơi đó của nam nhân, là dùng để cùng nữ nhân… Cái kia, cái kia không phải nướ© ŧıểυ, là… Là… Dù sao, đồ vật có thể làm cho nữ nhân mang thai.

“Mang thai?!” Vãn Phong kinh ngạc.

Nàng sẽ mang thai sao?

“Con đừng khẩn trương, cậu ta cái đồ vật kia trừ phi vào trong thân thể nữ nhân, bằng không nữ nhân không thể có thai được.”

Vương Hoa Như nói, lại dặn dò Vãn Phong, “Chàng ngốc kia nếu địa phương đó lại ngạnh, con liền cách cậu ta xa một chút, ngàn vạn lần không thể dựa vào thân cận ta qua… con hiểu không?”

Vãn Phong không dám đem chuyện tối hôm qua nói cho mẹ biết, sợ tới mức trái tim kịch liệt nhảy lên.

Rốt cuộc là đi học ở trong núi, thầy cô giáo căn bản sẽ không nói cái gì về cơ thể nam nữ, nàng đối với nam nhân hiểu biết đều là từ trên người em trai Trình Vũ biết được .

Nàng lần đầu tiên biết, nam nhân nơi đó có lông, còn sẽ biến lớn, còn sẽ biến nghạnh “Đi tiểu”.

Càng là lần đầu tiên biết, cái “Nướ© ŧıểυ” kia sẽ làm nữ nhân mang thai.