"Lúc đó tiếng Anh không tốt nên không thể học đại học được, cho nên phải đi học tiếng nửa năm. Thật ra anh cũng không thích học chút nào, nhưng hoàn cảnh bắt buộc phải học, về sau nghe nhiều nên tự nhiên cũng nói được."
"Đó thật sự không dễ dàng."
"Được nhiên là không dễ dàng, lúc trước anh chính là một học sinh hư chính hiệu, ở trong trường chưa bao giờ học tập, khiến cho thầy giáo đặc biệt đau đầu."
"Thật sự không thể tưởng tượng." Cô thật sự không cách nào đem hình tượng học sinh hư so sánh với anh lúc này.
"Sau khi vào đại học Penn, anh đã thuê một căn nhà với Denzel."
"Ừm, em có nghe Denzel nói. Anh lúc đó thực sự vô cùng cao lãnh."
Hàn Tại cười ra tiếng: "Cậu ta nói vậy sao?"
Cô nghiêm túc gật đầu.
"Có lẽ lúc đó quá vất vả, dùng hết sức bình sinh để có thể thích nghi với cuộc sống hoàn toàn khác với Trung Quốc, cho nên cũng không có thời gian chú ý đến người khác." Thật ra lúc đó cảm xúc của anh rất tệ, trong lòng rất oán hận Hàn Trung Viễn, không hiểu vì sao ông có thể ném anh đến Mỹ một cách nhẫn tâm như vậy.
Đặc biệt là khi anh mới đến sống ở khu người da đen, bị một đám da đen chặn cướp, vì không có một xu dính tính mà bị đánh tới tấp một trận rồi ném vào đống rác. Lúc đó anh có chút hận Hàn Trung Viễn.
Anh không biết Mộc Thanh Khê và Denzel đã nói những chuyện gì, nhưng anh cũng không muốn để cô biết quá nhiều, mặc kệ là xuất phát từ sự tự tôn hay là vì không muốn khiến cho cô lo lắng.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, sau đó thì vào đại học Penn. Cùng Denzel trở thành bạn, anh cũng bắt đầu thay đổi hoàn toàn, nghiêm túc học hành. Ở phương diện học tập, thật ra anh cũng được coi là khá thông minh."
Mộc Thanh Khê nhịn không được cười ra tiếng, tán đồng mà nói: "Thật đó, anh rất có thiên phú. Bằng không sao có thể vào trường Kinh doanh Wharton, hơn nữa bây giờ cũng là một người tài trong số người tài."
Anh kéo cô vào lòng ngực, cô không quá ngượng ngùng, thuận thế dựa vào vai anh.
"Cho nên, em phải ngoan ngoãn dựa cây đại thụ là tôi đây."
"Được, trong trường hợp Thịnh Thanh Đường kinh doanh không nổi nữa, em còn có cây đại thụ để dựa vào. Em hẳn phải nghĩ cách hối lộ anh một chút nhỉ."
"Đương nhiên rồi."
* * *
Mộc Thanh Khê không quá vướng bận về quá khứ của Hàn Tại, tuy anh nói rất nhẹ nhàng nhưng từ lời của Denzel thì cô biết anh không hề ổn một chút nào. Quá khứ của anh cô không có cách nào tham dự vào, cô vĩnh viễn không thể hiểu được tâm trạng của anh lúc đó.
Cô muốn nghiêm túc tham dự vào tương lai của anh, mặc kệ vui hay không vui cô cũng sẽ ở bên anh, ít nhất sẽ không để anh cô độc.
Hai người ở lại nhà Denzel dưỡng thương năm sáu ngày, trong lúc đó gần như không hề ra khỏi cửa, phần lớn thời gian chỉ ở trong phòng xem phim nhựa.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Tri có gọi điện thoại đến một lần, nói với Hàn Tại một số chuyện có liên quan đến công việc, nhân tiện cũng thúc giục bọn họ nhanh chóng trở về.
Thật ra, mỗi ngày ở đây, Hàn Tại đều cảm thấy rất thoải mái, phần lớn thời gian Denzel đều không có ở nhà, cho nên trên cơ bản đây là thế giới của hai người họ.
Nhưng mà, thời gian đang không ngừng trôi đi, Những ngày tháng như vậy tuy thanh nhàn, nhưng còn có rất nhiều việc đang đợi bọn họ trở về xử lý.
Vết thương trên mặt Hàn Tại cũng đã tốt lên rất nhiều, ít nhất sẽ không giống như lúc đầu, nhìn qua làm cho người ta có chút sợ hãi.
Tối nay, ba người ăn chung với nhau bữa cơm tối cuối cùng, Denzel có chút tiếc nuối nói: "Tôi thật sự hy vọng hai người có thể ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa."
"Chúng tôi cũng muốn ở lại thêm một khoảng thời gian, nhưng mà còn rất nhiều việc cần phải trở về xử lý, Denzel, cảm ơn anh mấy ngày nay đã cho chúng tôi ở lại." Mộc Thanh Khê cảm thấy thật may mắn khi Hàn Tại có được một người bạn như Denzel.
"Có cái gì đâu mà cảm ơn, hoan nghênh hai người lần sau lại đến nhà tôi chơi."
"Thanh khê, không cần khách sáo với cậu ta như vậy." Hàn Tại tùy ý nói.
"Hàn nói đúng, không sai đâu, không cần khách sáo với tôi."
Hai người ăn ý liếc nhau, dù sao bọn họ cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ tính cách của đối phương.
Sáng hôm sau, hai người đi tới ga tàu Philadelphia.
Trên xe, Mộc Thanh Khê hỏi Hàn Tại: "Có muốn mua cái mũ che lại một chút hay không?" Vết thương trên mặt anh vẫn còn rất rõ, trên đường đi đã có không ít người nhìn chằm chằm.
"Em cảm thấy việc này cần thiết không?"
"Có, gương mặt này của anh đúng là có chút gây sự chú ý."
"Gây sự chú ý? Cách dùng từ này hình như không tốt lắm."
"Bộ dạng này của anh đúng là không giống người tốt."
Vì thế, trước tiên hai người đi đến một nơi gần đó để chọn mua mũ.
Vốn nghĩ rằng đây chỉ là một việc đơn giản, chỉ là đi chọn mua cái mũ có thể che khuất gương mặt anh mà thôi, nhưng cô đã xem thường trình độ bắt bẻ của Hàn Tại.
Sau khi thử hết mấy cái mũ, Mộc Thanh Khê khuyên: "Em cảm thấy anh đội cái nón này khá hợp."
Tác giả có lời muốn nói: Có tiểu thiên sứ nào đang đọc sao?
Bán dễ thương, lăn lộn cầu lưu trữ, cầu bình luận..