Editor: Chiên Min"s
Beta: Thất Sắc
Cô lẳng lặng lắng nghe, không nói gì.
"Sống tại khu của người da đen đương nhiên sẽ không an toàn. Nơi này thường xuyên xảy ra các vụ cướp bóc linh tinh, thậm chí còn vài lần một tuần. Tuy tôi cũng là người da đen những cũng không thích việc đó chút nào. Hôm nay chúng ta còn tính là may mắn, chỉ gặp vài kẻ cướp, đưa chúng vài chục đô la là có thể giải quyết nhưng đôi khi gặp phải lúc không có tiền thì chúng ta thật sự sẽ bị đánh thảm."
"Có một hôm, Hàn Tại quay về bị thương rất nghiêm trọng, tôi hỏi cậu ấy bị làm sao thì cậu ấy không hé răng nửa lời, im lặng bỏ vào phòng. Cô biết không, thật ra lúc đó tôi cũng muốn làm bạn với cậu ấy đã gõ cửa phòng muốn đưa cậu ấy ít thuốc, lúc trước cậu ấy vẫn luôn từ chối nhưng hôm đó thì không, tôi thật sự cảm thấy rất vui."
"Tại sao anh lại nghĩ đến việc muốn làm bạn với anh ấy?" Nghe thấy quá khứ của anh được kể ra từng chữ một từ miệng Denzel giống như đang vạch ra những vết sẹo trên người cô, những vết sẹo đau âm ỉ.
"Tuy bề ngoài Hàn rất lạnh lùng, cũng ít nói chuyện với tôi nhưng khi sống chung cậu ấy đã âm thầm giúp tôi rất nhiều việc, như giặt quần áo còn mua thuốc cho tôi khi tôi bị thương nữa, nên tôi mới muốn làm bạn với cậu ấy. Mặc dù tiếng anh của cậu ấy thật sự rất kém." Anh ta cau mày có chút ghét bỏ nói.
"Sau những ngày tháng chưa kịp thích ứng quan hệ của chúng tôi cũng bắt đầu tốt hơn, đột nhiên một ngày cậu ấy nói muốn thay đổi, muốn sống nghiêm túc hơn. Có lẽ có một số sai lầm sẽ được tha thứ, tôi không biết vậy nghĩa là gì nên chỉ nói vậy cứ làm đi. Sau này chúng tôi bắt đầu nỗ lực nghe giảng, làm thêm thậm chí để đối phó với những người da đen kia còn đi học Taekwondo. Hàn làm đúng như lời cậu ấy nói, càng ngày càng trở nên tốt hơn."
"Khi đó nhất định rất vất vả."
Denzel lại cười nói: "Đôi khi cũng vất vả, nhưng đó làm niềm vui của cuộc sống. Tôi kể cho cô quá khứ của Hàn Tại không phải muốn cho cô gánh nặng gì, chỉ muốn cho cô hiểu hơn về cậu ấy, có thể cùng nhau vượt qua những cửa ải khó khăn, qua ánh mắt cậu ấy tôi có thể thấy được cô rất quan trọng."
Cô hơi gật đầu: "Tôi biết." Đây là lời hứa với Denzel, cũng là lời hứa với Hàn Tại.
Denzel từ trên sô pha đứng dậy, giơ tay sờ ngực: "Cậu ấy cần cô hiểu mình bằng cả trái tim, chúc hai người may mắn."
"Denzel, cảm ơn anh." Cô thật sự nên cảm ơn anh ta nhiều.
"Tôi hy vọng hai người có thể tiếp tục đi cùng nhau."
"Nhất định." Cô chưa bao giờ chắc chắn như ngày hôm nay.
Denzel rời đi, đến chỗ bạn của mình.
Khi Mộc Thanh Khê vào phòng ngủ Hàn Tại đã ngủ say, trên mặt vẫn còn vết thương như cũ.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt không tính là đẹp đẽ của anh. Cách một khoảng cô nghiêm túc đánh giá bộ mặt anh, cô muốn hiểu biết hơn về anh, không chỉ là ngoài mặt.
Thật ra, cô đã cảm nhận được điều gì đó, kể từ khi đến Philadelphia anh dường như trầm mặc hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng ngày càng nặng nề hơn.
"Không thể đứng ở phía trước bảo vệ anh nhưng ít nhất hãy để em làm chỗ dựa cho anh nhé."
Hàn Tại ngủ dậy sớm hơn Mộc Thanh Khê, vừa mở mắt đã thấy một người nằm bên cạnh, trong lòng anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Anh đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua cô ở trước mặt mình khóc như mưa, tuy có chút đau lòng nhưng cũng cảm thấy rất vui, nếu nói lúc trước kia tình cảm cô đối với anh còn chưa xác định thì chính thời khắc đó anh lại có thể xác định một trăm phần trăm.
Lúc Mộc Thanh Khê tỉnh lại, thấy anh đang nhìn mình, cô quay sang đối mặt với anh: "Anh tỉnh dậy khi nào vậy?"
"Vừa mới dậy."
Cô nhìn kỹ mặt anh một chút: "Vết thương trên người đã đỡ hơn so với hôm qua chưa?"
"Rồi." Mắt anh vẫn không rời cô.
Mộc Thanh Khê bị anh nhìn đến có chút xấu hổ, ngồi dậy: "Anh nằm thêm một lúc đi, em đi làm bữa sáng."
Anh không ngăn cản, để cô xốc chăn xuống khỏi giường.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn nên cô chỉ làm món sandwich đơn giản.
Denzel canh thời gian, xác định hai người đã xuống giường mới trở về nhà, vừa lúc kịp giờ ăn sáng.
Khóe miệng Hàn Tại vẫn còn vết thương, không dám có động tác mạnh, Mộc Thanh Khê liền lấy sandwich cắt thành từng miếng nhỏ rồi đưa cho anh.
Denzel ngồi một bên có chút ngưỡng mộ mà nói: "Hai người như vậy làm tôi cũng muốn tìm bạn gái."
Mộc Thanh Khê chỉ cười không nói, Hàn Tại trêu chọc: "Vậy thì mau tìm một người đi."
"Nào có dễ như vậy, yêu đương bây giờ phải gặp đúng lúc, giống như hai người vậy."
Hai người ăn ý nhìn nhau, đáy mắt Hàn Tại không giấu được sung sướиɠ: "Ở Trung Quốc chúng tôi có một câu nói, thiên thời - địa lợi - nhân hòa."
Không biết Denzel nghe có hiểu không, anh ta bất ngờ gật đầu: "Nói rất có lý."
Mặt Mộc Thanh Khê hơi đỏ lên, cô nói sang chuyện khác: "Khi nào chúng ta về New York?"
Hàn Tại vừa ăn sandwich vừa nói: "Mấy ngày nữa, chúng ta ở lại đây chơi mấy ngày."