Editor: Chiên Min"s
Beta: Thất Sắc
Lăn lộn một ngày, bây giờ đã là buổi tối. Denzel rất biết cách chăm sóc người khác, anh còn đến tận khu phố Trung Quốc ở Philadelphia để mua đồ ăn Trung Quốc về.
"Trước đây Hàn Tại thường nấu đồ ăn Trung Quốc cho tôi, nhưng xem bộ dáng cậu ấy lúc này chắc không làm được, chỉ đành ăn tạm một chút. Đồ ăn Trung Quốc của bọn họ không bằng Hàn Tại làm."
Mộc Thanh Khê vẫn có chút kinh ngạc, ở với Hàn Tại một thời gian dài cô cũng không biết rằng anh biết nấu ăn, dù sao anh cũng là một đại thiếu gia: "Anh ấy còn biết nấu ăn?"
"Đương nhiên, khi đó tôi đều ăn qua những món ngon nhất. Đều là cậu ấy nấu cho tôi."
Cô nhìn Hàn Tại với chút ý vị: "Tại sao em chưa bao giờ nghe nói anh biết nấu ăn?"
"Ừm.. Bởi vì anh cảm thấy cơm em nấu ngon hơn, nếu em muốn ăn thì về sau mỗi ngày anh đều nấu cho em."
Cô vốn dĩ muốn khiển trách anh xong lại nuốt trở vào, anh luôn rất dễ dàng trêu chọc cô làm những cảm xúc nhỏ trong cô không phát tiết cũng đã tan thành mây khói.
Denzel liếc mắt nhìn đảo qua hai người vài vòng, đùa giỡn mà nói: "Xem ra sau này rất khó để ăn cơm Hàn Tại làm rồi, về sau tài nghệ của cậu ấy đều dành riêng cho cô."
Denzel tuy rằng hôm nay vừa mới gặp Mộc Thanh Khê, nhưng thấy bầu không khí giữa hai người cũng có thể đại khái đoán được quan hệ giữa bọn họ không bình thường.
Mộc Thanh Khê nghe anh ta nói vậy liền có chút ngượng ngùng, quan hệ của hai người rõ ràng như vậy sao?
"Denzel, đừng có tùy tiện trêu chọc cô ấy, cô ấy rất dễ mắc cỡ."
Denzel bất lực nhìn anh bệnh vực người của mình: "Được, được. Xem ra về sau ở trước mặt cậu phải ăn nói cẩn thận mới được." Anh đối với Mộc Thanh Khê nói giỡn.
Cô cười xấu hổ nhưng trong lòng lại rất mãn nguyện.
"Hai người đã đặt khách sạn chưa? Tôi nhìn dáng vẻ cậu cũng không quá ổn, hay cứ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi. Tôi đến chỗ bạn ở nhờ một đêm, được chứ?"
Hàn Tại suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Mộc Thanh Khê, thấy cô gật đầu anh mới nói: "Được, chúng tôi sẽ ở lại đây một đêm."
Ăn cơm xong, Hàn Tại cùng Denzel nói chuyện một lát thì bắt đầu thấy mệt liền đi ngủ sớm.
Mộc Thanh Khê từ phòng ngủ đi ra, nói: "Anh ấy ngủ rồi."
"Vậy cô cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Denzel từ sô pha đứng dậy, chuẩn bị đi đến nhà bạn thì bị Mộc Thanh Khê gọi lại: "Denzel, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh."
"Là chuyện của Hàn Tại sao?"
"Kể cho tôi nghe chuyện trước đây của anh ấy đi." Tuy vừa rồi cô vẫn im lặng không nói gì nhưng thật ra rất cẩn thận nghe họ nói chuyện về những ngày tháng ở Philadelphia này. Từ cuộc trò chuyện của bọn họ cô mới biết, cái mình biết về Hàn Tại quả thật ít đến đáng thương, nhất là đối với quá khứ của anh, cô hoàn toàn không biết gì.
"Tuy không biết cậu ấy có đồng ý để tôi kể cô nghe không nhưng nếu cô muốn tôi có thể nói với cô. Tôi tin chắc cậu ý sẽ không để ý đâu, có thể thấy được cô đối với cậu ấy cũng không giống những người khác."
"Cảm ơn, tôi muốn hiểu về anh ấy. Không chỉ có hiện tại mà còn là quá khứ."
Đêm đó, cô cùng Denzel nói chuyện một lúc lâu, đương nhiên phần lớn đề tài đều là cuộc sống của Hàn Tại lúc ở Mỹ.
Cô vẫn luôn cho rằng, thân là thiếu gia nhà họ Hàn thì cuộc sống du học của anh sẽ không phải lo lắng đến cuộc sống hàng ngày như những học sinh khác, nhưng thật không ngờ cuộc sống của anh ở Mỹ lại gian khổ hơn so với những gì cô tưởng tượng.
Denzel quen biết Hàn Tại lúc hai người trở thành bạn cùng phòng, khi đó Hàn Tại mới đến Mỹ còn Denzel cũng vừa vặn là học sinh năm nhất, hai người trùng hợp thuê chung một căn nhà.
"Lúc đó trên người hai chúng tôi đều không có tiền, chỉ có thể thuê nhà ở khu của người da đen, lúc mới đến Hàn Tại thật quái gở. Chúng tôi đều phải làm việc kiếm tiền nên cũng không có gì để giao lưu cả. Khi đó cậu ấy dường như có rất nhiều tâm sự."
"Thiếu tiền?" Mộc Thanh Khê có chút hoang mang, điều kiện của nhà họ Hàn như vậy sao có thể để Hàn Tại thuê một căn nhà cũ nát lại hỗn loạn như khu ở của người da đen được chứ.
"Cô nhất định cảm thấy rất lạ đúng không, trước kia tôi vẫn luôn nghĩ Hàn Tại cũng giống như mình, sinh ra trong một gia đình không giàu có nên cần phải đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt. Ở với nhau một năm tôi mới biết điều kiện của gia đình cậu ấy cũng không kém, thậm chí là rất khá giả."
"Vậy tại sao.."
"Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết hình như cậu ấy bị gia đình ép qua Mỹ vì một chuyện gì đó, hơn nữa chỉ cung cấp cho cậu ấy tiền sinh hoạt vài tháng ngắn ngủi và giao cho một năm học phí, sau đó thì không cho bất kỳ tiền sinh hoạt nào nữa để duy trì."
Nghe anh ta nói vậy cô nhỏ giọng đáp một câu: "Khi đó chắc chắn anh ấy rất không ổn."
"Đúng là rất tệ, lúc cậu ấy mới đến quả thật rất chán nản, cả người lúc nào cũng trầm mặc, nói thật thì lúc đó tôi còn cảm thấy cậu ấy không được bình thường."