Editor: Hanata
Beta: Thất SắcHàn Tại xem cô lật qua lật lại vài từ vẫn chưa chọn được món, dứt khoát lấy thực đơn trên cô nói: "Để tôi giúp cô chọn đi." Anh biết cô ngày thường căn bản là không thích ăn bò bít tết.
Vị trí bọn họ ngồi vừa lúc gần ngay cửa sổ sát đất, ngước mắt lên là có thể thấy cảnh đêm của các tòa nhà ở New York.
Hàn Tại thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thế nào, cảnh đêm nơi này không tồi đi."
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, gật đầu: "Ừ, ở thành phố A không thể xem được cảnh đêm đẹp như vậy."
Qua vài phút, giáo sư Trương cũng khoan thai tới muộn, trong giọng nói có ý xin lỗi: "Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu."
"Không có gì, chúng tôi cũng vừa đến." Mấy người khách sáo vài câu.
Hàn Tri đem thực đơn đưa cho giáo sư Trương: "Giáo sư Trương xem một chút muốn ăn gì, bò bít tết nhà này cũng không tệ lắm."
"Thế sao? Vậy tôi nhất định phải nếm thử."
Những người khác đều gọi một phần bò bít tết, chỉ có Hàn Tại chọn cho Mộc Thanh Khê một phần mì Ý.
"Tổng giám đóc Hàn, chỗ tư liệu kia ta đã xem kỹ nhưng nói thật ảnh chụp xác thật đã quá cũ chỉ có thể phán đoán hình dáng đại khái của vòng tay, từ bên ngoài nhìn xem thì có vẻ như là cái vòng mà vị người nước Mỹ kia thu thập được, còn tính chất và niên đại của vòng tay thì phải đợi nhìn thấy vật thật mới có thể phán đoán."
"Vậy phải nhờ giáo sư Trương vào ngày mai giúp chúng tôi cẩn thận giám định."
"Nếu tư liệu các vị cung cấp chuẩn xác thì vòng tay kia vào thời điểm ấy hẳn là cũng chỉ có một chiếc như vậy, có tương tự cũng chỉ là vật mô phỏng, từ kỹ thuật làm vòng tay là có thể đại khái biết nó thuộc niên đại nào."
Hàn Tại gật gật đầu.
Mộc Thanh Khê có chút lo lắng hỏi: "Nếu thời điểm ấy cũng có sản phẩm mô phỏng thì sao, cái này cũng không phải không có khả năng."
Giáo sư Trương giải thích nói: "Nếu có, tính chất cũng sẽ có sự khác biệt, cái mà hoàng thất dùng khẳng định là chất liệu thượng thừa, mà chất liệu như thế ở dân gian cơ hồ sẽ không có."
Cô gật gật đầu: "Chỉ cần ngày mai xác định vòng tay đó là thật, vấn đề còn lại chính là người thu thập kia có thể bán cho chúng ta hay không."
Hàn Tri nghe được lời cô nói cười một tiếng: "Sao lại không? Chỉ cần chúng ta trả giá đủ cao, những người thu thập sưu tầm đồ cổ đó chẳng phải là vì giá trị gia tăng của đồ cổ sao?"
"Cô Hàn, trên đời này không phải tất cả người sưu tầm đều là vì cầu lợi."
Hàn Tri, "Lời này của cô Mộc là có ý gì, là đang châm chọc tôi sao?"
Cô chỉ là không quá thích loại lời nói này của cô ấy, cho nên khó tránh khỏi ngữ khí có chút nặng, không ngờ tới cô ấy phản ứng lớn như vậy, "Cô Hàn có phải đã suy nghĩ nhiều rồi không? Tôi cũng không có ý tứ này, chỉ ăn ngay nói thật thôi."
"Cô rõ ràng.."
Hàn Tại ngắt lời cô: "Được rồi, không nói nữa."
Trong lòng Hàn Tri có chút không phục, nhưng Hàn Tại đã mở miệng, nếu cô còn tiếp tục cãi cọ thì có vẻ như mình đang vô cớ gây rối, mỗi lần gặp gỡ Mộc Thanh Khê luôn làm cô nhịn không được mất tư thái.
"Ngày mai có khả năng thật sẽ không quá thuận lợi, vị sưu tầm người Mỹ này của cải giàu có, sưu tầm đồ cổ hơn phân nửa là vì yêu thích, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian, không được thì sẽ cùng dây dưa với anh ta đến cùng." Tuy rằng đã đoán trước được sự tình tiến triển sẽ không quá thuận lợi, nhưng ngữ khí Hàn Tại vẫn nhẹ nhàng.
Mộc Thanh Khê gật đầu: "Dù gì thì ngày mai cũng được nhìn thấy vòng tay này rồi, cũng rất khiến người ta chờ mong."
Giáo sư Trương nghe cô nói như vậy, tò mò hỏi: "Cô Mộc cũng có hứng thú với đồ cổ sao?"
Cô còn chưa có mở miệng, Hàn Tại đã giành trước nói: "Cô ấy có hứng thú, bình thường cô ấy hay thích nghiên cứu này đó, còn tự mình mở cửa hàng đồ cổ, lần này nghe nói đi xem đồ cổ một hai phải đi theo tới đây."
Mộc Thanh Khê ngầm trừng anh liếc mắt một cái, cô đâu có một hai phải đi theo tới đây đâu, rõ ràng là anh nhất định phải túm cô đi cùng.
Hàn Tại liếc nhìn lại cô một cái, cái liếc cưới ý cười, hoàn toàn không coi bất mãn của cô là chuyện gì to tát.
Hàn Tri ở một bên nhận thấy được không khí vi diệu giữa hai người, chen vào nói: "Hóa ra cô Mộc đối với đồ cổ có nghiên cứu nhiều như vậy, thật đúng là nhìn không ra."
"À, tôi chỉ là ngày thường thích xem đồ cổ mà thôi, không có gì mấy."
"Cô Mộc quá khiêm tốn rồi, người bình thường sẽ không giống cô Mộc, tuổi còn trẻ đã có thể một mình kinh doanh một cửa hàng đồ cổ, không biết sao lại làm được?"
Không biết sao lại thế này, Hàn Tri nói mỗi câu đều là chưa dao trong đó, cố ý nhằm vào cô, nếu như vậy cô cũng không cần quá mức khách khí với cô ấy: "Cô Hàn mới thực sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ như vậy cũng đã là trợ lý của tổng giám đốc Hàn thị, so sánh với cô Hàn, tôi càng không đáng để nhắc tới."
Hàn Tại nghe hai người đối thoại liền nhíu nhíu mi, không nói gì thêm, giáo sư Trương ở bên cạnh cũng hơi có chút xấu hổ.