Editor: Chiên Min"s
Beta: Thất Sắc
Cô nhìn lên phía trước, giáo sư Trương đang đọc tạp chí, Hàn Tri không ngồi ở chỗ, không biết cô ấy đã đi đâu.
Cô cầm chiếc khăn trên người đắp sang cho Hàn Tại, đứng dậy đi về phía buồng vệ sinh. Buồng vệ sinh đúng lúc đang có người nên cô đành phải chờ ở ngoài.
Người đi ra từ buồng vệ sinh là Hàn Tri, Mộc Thanh Khê gật đầu với cô xem như chào hỏi, Hàn Tri vẫn giống như trước tỏ vẻ thờ ơ với cô.
Hàn Tri đi được vài bước thì quay đầu lại gọi cô, giọng điệu tuy có vẻ ác ý nhưng vẫn còn chút lịch sự: "Cô Mộc, tôi có thể mạo muội hỏi lý do cô và anh trai tôi quen nhau không?"
Cô cảm thấy Hàn Tri vẫn luôn để ý đến lý do cô và Hàn Tại quen biết: "Có chuyện gì sao? Hàn Tại có thể xem như cứu tôi một lần, sau đó chúng tôi bắt đầu quen biết nhau."
"Đại khái là lúc nào?"
Cô nghiêm túc nghĩ lại: "Hình như là ba, bốn tháng trước."
"Ba, bốn tháng trước?" Hàn Tri suy nghĩ một chút: "Vậy thời gian hai người quen biết cũng không lâu lắm."
"Đúng là không lâu."
"Tôi không biết cô Mộc nghĩ như thế nào nhưng tôi thành thật khuyên cô một câu, cô Mộc vẫn không nên tùy tiện đem một người đang ông xa lạ về nhà, tôi thấy hình như cô cũng không để ý vấn đề này lắm nhỉ?"
Mộc Thanh Khê nghe ra sự châm chọc trong câu nói của cô, khó khăn duy trì nụ cười lịch sự. Cô cười lạnh, hỏi một tiếng: "Cô Hàn nói như vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì, tôi chỉ là có lòng nhắc nhở cô Mộc một câu."
"Tôi hình như không có đắc tội với cô Hàn nhưng cô Hàn lại giống như có chút khó chịu với tôi nhỉ?"
"Cô Mộc hẳn là suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta cùng lắm chỉ mới gặp nhau hai lần tôi tại sao lại khó chịu với cô chứ, tôi chỉ nhắc nhở cô một câu thôi, tránh cho đến lúc đó cô Mộc lại hối hận."
Mộc Thanh Khê bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, cô giật nhẹ khéo miệng: "Vậy cảm ơn cô Hàn đã có lòng nhắc nhở."
"Cô Mộc cần gì phải khách khí như vậy, đúng rồi, tôi còn một câu muốn nhắc nhở cô, tốt nhất đừng có thân thiết quá với anh trai của tôi, anh ấy không phải là người cô có thể trêu chọc vào đâu."
Mộc Thanh Khê cảm thấy lời nói của Hàn Tri hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn không chịu yếu thế mà nói: "Cô Hàn hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý trêu chọc anh trai cô, từ trước đến nay đều là anh ấy chủ động trêu chọc tôi. Nhưng mà, không biết cô Hàn lấy thân phận gì để nói những lời này với tôi?" Hàn Tri bề ngoài là trợ lý của Hàn Tại, nhưng bên trong lại luôn gọi Hàn Tại và Hàn Tiến là anh, xem ra cô ta có quan hệ rất gần gũi với nhà họ Hàn.
"Cô.." Hàn Tri nhất thời không biết phản bác lại như thế nào, thân phận của cô nói ra thật xấu hổ, ở công ty cô là trợ lý của Hàn Tiến, có người xem cô như em gái cùng cha khác mẹ của Hàn Tại, nhưng cô từ trước đến nay chưa bao giờ là người nhà họ Hàn.
Hàn Tri rõ ràng bị cô làm cho tức giận không hề nhẹ: "Tóm lại, tốt nhất cô tránh xa nhà họ Hàn ra một chút, không chỉ có Hàn Tại mà cả Hàn Tiến nữa." Nói rồi Hàn Tri nổi giận rời đi.
Mộc Thanh Khê cảm thấy không thể hiểu nổi cô ta, lúc đầu là Hàn Tại, giờ lại kéo cả Hàn Tiến vào, thậm chí cả đến nhà họ Hàn. Cô ta rốt cuộc muốn nói gì với cô?
Lúc trở về Mộc Thanh Khê đi ngang qua chỗ Hàn Tri, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cô ta, trong mắt cô ta có đến mười phần là cảnh cáo, Mộc Thanh Khê không để ý lập tức trở về chỗ ngồi.
Hàn Tại đã tỉnh, thấy sắc mặt cô không tốt thì hỏi: "Vẫn cảm thấy không thoải mái sao?"
Cô lắc đầu: "Không có gì." Sau đó không chú ý đến anh nữa.
Hàn Tại thấy cô thái độ của cô lạnh nhạt thì không hiểu gì, hỏi tiếp: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Cô giơ tay cầm lấy tập tài liệu lúc trước mình ném sáng một bên đưa cho anh: "Anh tiếp tục xem tài liệu của anh đi, làm việc thật tốt."
Vẻ mặt anh hoang mang, đương nhiên không hiểu được sự thay đổi thái độ ngột của cô: "Không phải lúc nãy em bảo tôi phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"
"Bây giờ tôi cảm thấy anh không nghỉ ngơi cũng không sao." Cô lại đưa bút cho anh: "Chăm chỉ xem đi."
Tuy Mộc Thanh Khê biết rằng không nên giận chó đánh mèo nhưng cô vẫn có chút cảm xúc với anh. Cô cùng người khác ở chung tuy không phải thân thiện nhưng cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn, bây giờ thái độ của Hàn Tri đối với cô làm cho cô thật sự không được thoải mái.
Lúc máy bay tới New York thì cũng đã gần giữa trưa, sau khi đến khách sạn Mộc Thanh Khê ăn qua loa một chút rồi trở về.
Lúc đang ngủ mơ màng Mộc Thanh Khê bị âm thanh loáng thoáng đánh thức, ý thức đã thanh tỉnh nhưng đôi mắt lại không thể nào mở ra được, giằng co một hồi trong đầu cuối cùng mới mở được mắt.