Editor: Chiên Min"s
Beta: Thất Sắc
Cô nhăn mày lại, có chút khó xử:" Tôi tự nhận không có loại ánh mắt tinh tường đó, anh vẫn nên tìm người khác đi. "
Nghe cô muốn cự tuyệt, anh đột nhiên hơi ghé sát vào cô, dụ dỗ:" Nghe nói gần nhất Sotheby"s sẽ tổ chức một hội đấu giá ở New York, không biết cô có hứng thú hay không? "
" Sotheby"s? "
Ánh mắt Hàn Tại chắc chắn:" Đúng vậy, Sotheby"s. "
Sotheby"s chính là nhà đấu giá cổ nhất xưa trên thế giới, chủng loại đồ được gìn giữ rất nhiều, có vài ghi chép được lưu giữ cho đến nay không thể bác bỏ được, Mộc Thanh Khê có chút dao động:" Ý của anh là anh có thể mang tôi tới tham gia hội đấu giá? "
" Đương nhiên có thể, tôi mời cô đi. "
Mộc Thanh Khê rũ xuống mi mắt, đây chính là một cơ hội khó có được, đến Sotheby"s sẽ được nhìn thấy bảo vật ở các nơi trên thế giới, nếu bỏ lỡ nói không chừng về sau cô sẽ không còn cơ hội đi nữa.
Cô nhìn Hàn Tại, hôm nay anh là làm đủ chuẩn bị mới đến, lấy tính cách không đạt mục đích thề không bỏ qua của anh, bất luận cô có từ chối thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bị kéo đi, đằng nào cũng vậy, còn không bằng chủ động đáp ứng.
" Được, tôi đồng ý cùng đi. "
Hàn Tại cũng không có kinh ngạc:" Được, vậy cô chuẩn bị một chút, sáng mai tôi tới đón cô, chỗ tài liệu này cô đọc kỹ lại một chút, tôi tin tưởng lần này đến Mỹ sẽ không làm cô thất vọng. "
" Hy vọng là vậy."
Sáng sớm hôm nay Hàn Tại lái xe đến Thịnh Thanh Đường, Mộc Thanh Khê vẫn còn chưa mở cửa.
Hàn Tại lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Thanh Khê, đợi một lúc lâu vẫn không có người trả lời sau đó cuộc gọi tự động tắt, Hàn Tại gọi lại vài lần nữa nhưng vẫn như vậy.
Anh nhìn điện thoại tắt chuông, lẩm bẩm nói: "Cố ý không bắt máy em sẽ hối hận đó."
Hàn Tại mở cửa xe bước xuống, anh đi đến trước cửa gõ vài cái nhưng không có ai đáp lại.
Anh lùi về phía sau vài bước, nhìn xung quanh tầng hai một lúc rồi kêu: "Thanh Khê, có ở đó không? Mau mở cửa."
Không lâu sau đó, bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh có chút gấp gáp của Mộc Thanh Khê: "Tới đây, tới đây."
Mở cửa ra cho anh, Mộc Thanh Khê có chút tức giận nói: "Mới sáng sớm kêu lớn như vậy để làm gì?" Cũng may lúc này xung quanh cửa hàng không có người.
"Ai bảo em không nghe điện thoại, cửa cũng không mở."
"Tôi đang rửa mặt nên không nghe thấy, anh vào đi."
Hàn Tại hiên ngang đi vào, xong lập tức đi lên tầng hai, Mộc Thanh Khê đóng cửa lại rồi đi theo sau anh.
"Ồ, Ngũ Nguyệt." Thấy Ngũ Nguyệt chạy đến trước mặt thì anh ôm nó lên, vuốt ve vài cái, Ngũ Nguyệt kháng cự kêu lên mấy tiếng, nghiêng đầu muốn né khỏi bàn tay anh.
"Đợi lát nữa anh đưa tôi về nhà trước, tôi nhờ bố mẹ chăm sóc nó vài ngày."
"Được, không thành vấn đề." Anh đưa tay nhìn đồng hồ: "Vậy chúng ta đi nhanh một chút, thời gian cũng không còn sớm."
Mộc Thanh Khê vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Được, xong ngay."
Kỳ thực, đêm qua cô đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi, chỉ cần thay quần áo và thu dọn một ít đồ của cho Ngũ Nguyệt là được.
Qua mười phút, Mộc Thanh Khê xách túi hành lý từ trong phòng ngủ đi ra, cô nói: "Giúp tôi cho Ngũ Nguyệt vào l*иg, chúng ta có thể đi ngay bây giờ." Cô chỉ vào chiếc l*иg sắt đặt ở một góc phòng khách.
Hàn Tại quay đầu nhìn chỗ đặt chiếc l*иg: "Được." Sau đó ôm Ngũ Nguyệt lên nói: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ chiếc l*иg."
Mộc Thanh Khê kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa, xác định không có vấn đề gì mới mở miệng nói với Hàn Tại: "Đi thôi."
Hàn Tại nhấc l*иg sắt lên, hai người cùng nhau đi xuống lầu, trước tiên là lái xe đến nhà bố mẹ Mộc Thanh Khê.
Đến dưới nhà họ Mộc, Mộc Thanh Khê nhấc cái l*иg sắt đặt ở ghế sau lên, nói với Hàn Tại: "Anh ở trong xe chờ một chút, tôi lập tức xuống ngay."
"Được, đi đi."
Mộc Thanh Khê ở dưới tầng vừa lúc gặp Mộc Thịnh Dương đang chuẩn bị đi làm: "Anh."
Lúc này, Mộc Thịnh Dương đứng ở trước cửa nhà, nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên: "Sao lại về nhà lúc này?"
Cô ra hiệu cho anh nhìn chiếc l*иg sắt trong tay mình: "Không phải hôm trước em đã nói sẽ đi Mỹ mấy ngày sao, em đem Ngũ Nguyệt qua đây gửi vài ngày, anh thay em chăm sóc nó nha."
"Đi Mỹ? Sao anh không nghe ba mẹ nói, em đi Mỹ làm gì? Đi với ai? Đi mấy ngày?"
Mộc Thanh Khê bị mấy câu hỏi liên tiếp làm cho rối lên: "Có lẽ anh bận quá nên ba mẹ mới không nói với anh, có một người bạn muốn em cùng qua Mỹ xử lý một chút việc, có lẽ hai ba ngày sẽ trở về, hoặc cũng có thể lâu hơn."
"Bạn nào?" Từ trước đến nay Mộc Thanh Khê chưa từng đề phòng bất kỳ ai, nên đối với những người xuất hiện xung quanh cô thì anh luôn đặc biệt chú ý.
Cô trả lời một cách mơ hồ: "Chính là bạn thời đại học. Anh, em đã trưởng thành rồi, sao anh vẫn coi em giống như một đứa trẻ vậy."
"Anh sợ em bị người ta lừa gạt đó. Được rồi, anh không hỏi nữa, sang bên kia có chuyện gì thì gọi điện cho anh."