Editor: Chiên Min"s
Beta: Thất Sắc
Hàn Tại từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng, anh ngồi xổm xuống trên mặt đất đối diện với nó: "Suỵt, đừng kêu nữa." Có lẽ Ngũ Nguyệt nhận ra anh nên lập tức buông lỏng phòng bị, cuối cùng nó chỉ kêu lên vài tiếng rồi trở về trên ghế sô pha nằm xuống hưởng thụ.
Có vài tiếng động phát ra từ phòng ngủ, âm thanh rất khẽ, lúc sau thì không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Hàn Tại nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng ngủ ghé tai nghe thử, bên trong không có tiếng động gì. Anh xoay tay nắm cửa một chút, cánh cửa liền dễ dàng mở ra. Hàn Tại vừa bước một chân vào cửa thì gậygộc liền rơi xuống như hạt mưa, không có một chút thương xót nào.
".. Chờ một chút, đừng đánh."
Trong trường hợp hỗn loạn như vậy Mộc Thanh Khê căn bản không có thời gian để phân biệt giọng nói của anh, động tác trên tay cô vẫn không chút thương tiếc mà hạ xuống.
Hàn Tại bất đắc dĩ vươn tay ngăn cản động tác của cô, hai người lôi kéo vài giây liên cùng nhau ngã xuống chiếc giường của Mộc Thanh Khê ở phía sau, Hàn Tại đè Mộc Thanh Khê ở dưới thân.
"Là tôi."
"Hàn Tại?" Cô bây giờ mới nghe ra giọng nói của anh.
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Khi lý trí hồi phục lại Mộc Thanh Khê mới nhận ra rằng lúc này hai người đang trong tư thế quá thân mật, chóp mũi của Hàn Tại áp sát vào má trái của cô, nhịp thở của anh nhẹ nhàng làm cho má cô bắt đầu nóng lên, gần như muốn thiêu cháy.
May mà trong phòng không bật đèn, nếu không Mộc Thanh Khê cũng không biết phải làm sao đối mặt với ánh mắt của anh: "Anh.. có thể ngồi dậy trước được không?"
Anh còn tâm trạng nói giỡn: "Sao vậy? Bây giờ có phải thấy tôi rất hấp dẫn không?"
Cô dùng sức đẩy anh, giọng nói có chút tức giận tựa như bị chọc thủng suy nghĩ: "Mặt dày vô sỉ, mau đứng lên."
Anh cười vài tiếng rồi đứng dậy, sờ soạng một hồi như muốn bật đèn, Mộc Thanh Khê vội vàng lên tiếng ngăn cản anh: "Chờ một chút, khoan hãy bật đèn."
Hàn Tại nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chờ một lúc rồi mới bật đèn." Cô cần thời gian để bình tĩnh lại.
Anh cũng không hỏi thêm, xoay người đi ra phòng khách.
Mộc Thanh Khê sửa soạn lại cho tốt rồi từ phòng ngủ đi ra, Hàn Tại dựa vào ghế sô pha mơ màng như sắp ngủ, nghe thấy tiếng động anh lập tức mở mắt. Trông anh có vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt còn giăng đầy tơ máu.
"Nhìn anh có vẻ rất mệt."
Anh chớp chớp đôi mắt khô khốc, lên giọng lấy lại tinh thần: "Không việc gì, tại gần đây bận quá, ngủ một giấc là ổn. Chỉ là em xuống tay cũng không thương xót tý nào."
"Tôi còn chưa hỏi anh vào đây bằng cách nào đâu?"
Anh ra hiệu cho cô nhìn về phía cửa sổ, ở bên đó có một cánh cửa đang mở rộng, Mộc Thanh Khê nhớ rõ ràng mình đã đóng cửa sổ hết lại rồi mà: "Anh từ cửa sổ trèo vào đây?"
"Đúng vậy, tôi đã tốn rất nhiều công sức đó."
"Đáng đời, ai bảo anh nửa đêm trèo vào cửa sổ nhà người khác." Mộc Thanh Khê đi đến chỗ cửa sổ rồi cúi đầu xuống nhìn, dưới cửa sổ thình lình xuất hiện một cái thang cũ nát.
"Cái thang đó tôi nhặt từ đống rác."
Mộc Thanh Khê quay lại nhìn anh, trên vai anh quả nhiên vẫn còn vết mạt sắt lưu lại.
Cô thuận tay đóng cửa lại Hàn Tại ngồi bên đó bắt đầu ồn ào: "Cơm tối tôi còn chưa ăn, có thể ăn cơm khuya không?"
Nhắc đến cơm tối Mộc Thanh Khê lại nhớ đến một tháng trước cô chuẩn bị bữa tối chờ anh về, anh lại không xuất hiện. Hôm nay gặp lại đã là một tháng sau, cô có chút bất mãn nói: "Anh còn không biết xấu hổ chạy đến chỗ tôi đòi ăn khuya, hơn một tháng trước tôi đợi anh lâu như vậy, anh không nói một tiếng đã biến mất, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu."
Nói đến đây, Hàn Tại đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Thật sự xin lỗi, công ty đột nhiên sắp xếp cho tôi một công việc khác nên tôi không kịp đến nói cho em được."
Thấy anh đột nhiên nghiêm túc như vậy cô có chút không thích ứng được. Hơn một tháng, không dài cũng không ngắn, sự bất mãn của cô cũng hao mòn đi không ít.
Anh vươn tay đến chỗ cô: "Đưa điện thoại cho tôi."
"Để làm gì?"
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra lung lay trước mặt cô vài lần: "Tôi đổi số di động."
"Tại sao đột nhiên lại đổi?" Mộc Thanh Khê lấy điện thoại đưa cho anh.
"Vốn dĩ số trước cũng chỉ dùng tạm thời."
Cô cũng học theo giọng điệu trước đó của anh mà đùa giỡn: "Không giận dỗi với gia đình nữa?" Xem ra lúc trước anh cố ý ném điện thoại ở nhà.
Hàn Tại không có ý kiến, trả chiếc điện thoại đã lưu số lại cho cô rồi đẩy cô vào trong bếp: "Làm phiền, em có thể làm bữa khuya cho tôi được không?"
Tuy có hơi bất đắc dĩ nhưng Mộc Thanh Khê vẫn xắn tay áo lên chuẩn bị một bát mì cho anh.
Lúc mới bắt đầu Hàn Tại còn đứng ở cửa bếp nhìn cô nhưng cuối cùng thật sự chịu không nổi liền ra ghế sô pha nằm rồi ngủ thiết đi. Mộc Thanh Khê đẩy Hàn Tại còn đang nằm trên ghê mơ màng ngủ: "Dậy ăn rồi ngủ tiếp."
Hàn Tại mở mắt ra ngáp một cái, gật gật đầu.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh thì hẳn là hơn một tháng nay cũng không được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa đến giờ này còn chưa ăn cơm tối. Cô xoay người đi vào phòng ngủ chuẩn bị chăn đệm, giờ này anh còn chạy đến hẳn là sẽ mặt dày ở lại không chịu đi.
Lúc cô từ phòng ngủ đi ra thì Hàn Tại đã ăn xong bát mì và đang nhanh chóng dọn dẹp: "Rửa bát xong rồi ngủ, hôm nay anh ngủ trong phòng đi, tôi sẽ ngủ ngoài này."
Hàn Tại đang đứng ở trong bếp, nghe cô nói vậy anh liền quay đầu lại hỏi với vẻ khó hiểu: "Tại sao? Tôi ngủ trong phòng khách như trước đây là được."
"Tôi thấy anh mệt mỏi như vậy, ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn một chút."
Hàn Tại nghe vậy liền mỉm cười: "Em có muốn ngủ trên giường cùng với tôi không?"
Mộc Thanh Khê hít một hơi thật sâu nhẫn nhịn nói: "Ngoan ngoãn đi ngủ đi." Đôi khi cô cũng không có biện pháp gì đối phó với những câu đùa giỡn của anh.
Hàn Tại ngừng trêu chọc cô rồi quay người đi vào phòng vệ sinh.